Page 675 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 675
- Sơn cảm ơn anh Ba, anh chu đáo quá, y như anh Ba Huấn vậy.
- Có gì mà cảm ơn. Còn nói đến anh Ba Huấn (trợ lý của anh Sáu
trước tôi), thì tôi phải tôn anh ấy làm bậc đàn anh trong việc chăm
sóc chu đáo đối với mọi người.
Sớm hôm sau, tôi tiễn Trịnh Công Sơn ra tận cổng bảo vệ, chia
tay với anh và đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng anh với đôi
vai gầy trên chiếc xe đạp từ từ lăn bánh và bị che khuất bởi dãy phi
lao ven đường. Lững thững quay về và trong tôi lúc đó trào lên một
cảm giác rất khó tả.
Sau một ngày chuẩn bị, đoàn anh Sáu lên đường đi Tây Bắc.
Đường sá hồi đó rất xấu, xe đi chậm rì rì, lắc bên này, lắc bên kia,
nhiều lúc ruột gan như muốn bung tất cả ra ngoài. Đoàn lại đi đúng
vào mùa mưa nên chuyến đi vô cùng vất vả. Trở về Hà Nội mọi
người đều mệt lử, chúng tôi được nghỉ một ngày cho lại sức. Vừa về
đến nhà, anh Sáu gọi tôi vào phòng làm việc và bảo:
- Hỏi xem Trịnh Công Sơn ở đâu, mời lên ăn cơm tối.
Tôi gọi điện thoại về gia đình thì được biết Trịnh Công Sơn
không đến chỗ tôi ở và cũng không để lại tin nhắn gì. Tôi điện vào
Sài Gòn hỏi thì gia đình cho biết Trịnh Công Sơn ra Hà Nội cùng
anh Sáu vẫn chưa về. Thế là tôi mất liên lạc với Trịnh Công Sơn,
tại Hà Nội tôi không biết tìm Sơn ở đâu, còn điện vào Sài Gòn thì
luôn được trả lời “vẫn chưa về”. Anh Sáu và tôi rất băn khoăn nhưng
không biết làm thế nào, đành phải chờ.
Thời gian lặng lẽ trôi, thời tiết chuyển dần sang cuối thu, trời se
lạnh. Chiều mồng một tháng mười, tôi được nghỉ để chuẩn bị ngày
hôm sau cùng đoàn bay vào Sài Gòn công tác. Bỗng chuông điện
thoại reo. Tôi cầm ống nghe lên và nói:
- Tôi xin nghe.
- Anh Ba hả? Sơn đây.
- Sơn đi đâu mấy tuần qua làm tôi tìm muốn chết. Sơn đang ở
Hà Nội hay đã về Sài Gòn ở rồi đấy?
673