Page 741 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 741

của ông trên các báo đài trong nước và thế giới. Thấy ông càng ngày

            càng minh mẫn, sắc bén, tân tiến mà không khỏi mừng vui, có cả
            tự hào nữa. Có lần còn nằm trong chăn, thì đã nghe điện thoại réo.
            Vùng dậy nghe điện. Từ đầu dây đằng kia, giọng anh Bẩy Nhị ở

            Long Xuyên không lẫn vào đâu được: Đã đọc bài của ông Sáu Dân
            trên báo Tuổi trẻ chưa? Hay quá! Không ngờ ông già sâu sắc, thương
            dân, lo đời đến thế. Tôi ra phố mua tờ báo, ngồi quán cà phê vỉa hè
            đọc báo: “Đừng để người nghèo bị gạt ra bên lề...” . Đọc xong bài báo
                                                              1
            tôi thấy buồn vui lẫn lộn trong lòng. Vui vì một nhà hoạt động cách
            mạng lớn, tên tuổi như Võ Văn Kiệt đã trở thành một nhà báo, mà

            mỗi bài của ông viết, được bạn đọc cả nước hưởng ứng, người này
            truyền báo cho người kia đọc. Vui vì những quan điểm đúng đắn
            được phát đi từ một người có uy tín lớn thì sức truyền cảm và tác
            dụng xã hội của nó được nhân lên gấp bội. Là một nhà báo chuyên

            nghiệp, suốt đời cầm bút, tôi thấy “phát ghen” với tác giả Võ Văn
            Kiệt. Rõ ràng, chỉ có tài năng lớn, tâm hồn lớn mới cho ra đời những
            tác phẩm báo chí lớn có sức lay động cả ngàn vạn độc giả! Buồn

            vì những người lao động, anh xe hon đa ôm, anh ba gác chở hàng
            thuê... chả đang ngồi uống cà phê quanh tôi đây sao? Họ chẳng đã bị
            “gạt ra bên lề” theo đúng nghĩa đen của từ này rồi đấy sao? Họ đang
            ngồi ở vỉa hè với tôi đây. Lương thiện và lam lũ. Đừng ai đẩy họ đi

            xa hơn nữa. Hy vọng những người hoạch định những chính sách vĩ
            mô kiến quốc lưu tâm đến những ý kiến của công dân Võ Văn Kiệt,
            nhà báo Võ Văn Kiệt.

                Ông Sáu Dân đã đi xa. Tự dưng tôi cảm thấy trống vắng. Xét về
            mặt xã hội, ông có vị trí rất cao so với một công dân bình thường như
            tôi. Vậy mà vì sao tôi lại có cảm giác vừa mất đi một cái gì rất gần
            gũi thân thương với mình? Tôi cố gắng lý giải tình cảm của mình.



                1. Bài do đồng chí Võ Văn Kiệt viết.

                                                                             739
   736   737   738   739   740   741   742   743   744   745   746