Page 744 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 744
Thật hiếm có vị đứng đầu chính phủ nào trên thế giới phải tiếp
những vị khách đặc biệt như thế. Nhưng điều người ta bất ngờ nhất,
hiếm có vị thủ tướng nào lại bản lĩnh và bao dung tôn trọng nhân
quyền như thế: Quyền được tìm cha và cả quyền được... nhầm lẫn (!).
Tôi chợt nhận ra rằng, sở dĩ tôi thấy ông gần gũi thân thiết vì những
lần gặp gỡ, tiếp xúc, chưa bao giờ ông xem tôi là một “cấp dưới”. Ông
là người có tác phong và tư tưởng dân chủ trong đối thoại, giao tiếp.
Không thành kiến, không áp đặt. Đó chính là sức hút Võ Văn Kiệt.
Tôi lại xin kể ra đây một dẫn chứng. Đó là trường hợp giáo sư, tiến
sĩ Võ Tòng Xuân. Ông Xuân là một nhà khoa học rất nổi tiếng,
tính tình bộc trực, cởi mở và rất tâm huyết với nông dân nên được
nông dân cả đồng bằng sông Cửu Long yêu quý. Nhưng có lúc ông
rất “ương bướng” và hay “phá ngang”! Khi Thủ tướng Võ Văn Kiệt
chủ trương xây cầu Mỹ Thuận qua sông Tiền thì ông lại phát biểu
trong một hội nghị đông người là, tiền xây cầu nên để làm cầu khỉ
cho nông dân đi. Tôi được một vị tiến sĩ đáng tin cậy nói lại điều này
nhưng tôi không tin. Vì thế, một lần về Long Xuyên tôi có đến Đại
học An Giang hỏi Võ Tòng Xuân:
- Tôi nghe nói hồi sắp xây cầu Mỹ Thuận anh phản đối?
- Đúng thế!
- Vậy là ông “điên” rồi (!). Tôi phát biểu.
- Làm cầu thì mấy anh đi, tôi đi, chớ nông dân đâu có đi! Chi
bằng dành tiền ấy thay các cầu khỉ cho nông dân, để bà con làm ăn
khấm khá rồi thu thuế làm cầu qua sông cũng chưa muộn!!! Ngẫm
nghĩ một lúc, Võ Tòng Xuân lại cười nói tiếp: Tôi còn viết bài phân
tích rõ lợi hại nói trên cho một tờ báo ở bên Úc, vì thế lúc đó Thủ
tướng Võ Văn Kiệt mới la lên: “Võ Tòng Xuân nó “phá” tôi!”. Hôm
ấy tôi không kìm nổi nữa nên bảo ông Xuân: May đời cho anh, phải
ông thủ tướng khác thì anh gặp nạn rồi! Vậy mà ông Xuân lúc
đó vẫn hồn nhiên cãi: Nhưng chính Thủ tướng lúc đó đã bảo tôi:
742