Page 743 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 743
“Chú em này, trước khi mẹ chết, dặn rằng chú có người cha tên
Võ Văn Kiệt, nên nhờ chúng tôi dẫn lên gặp chú để nhìn cha. Chuyện
lâu quá, đâu chú nhớ lại coi chú em này có phải “quý tử” của chú
không?”. Dù chuyện vô lý và chẳng đơn giản chút nào đối với một
thủ tướng. Nhưng Thủ tướng Võ Văn Kiệt bình thản vui vẻ bắt tay
mọi người, hỏi thăm người nông dân kêu ông bằng chú (người cả
quyết vị Thủ tướng đương kim là cha mình) quê quán, ông bà, thân
tộc và hỏi kỹ: “Mẹ của cháu là ai?”. Xong, thay vì trả lời ngay và ra
lệnh “lui” cho “khách không mời” mà đến, rồi quay lại rầy vợ chồng
Sáu Quắn. Nhưng không, không phải như vậy, anh Tám lưu khách
lại đôi ba ngày, cho xem truyền hình, đọc báo và ăn uống tử tế. Sau
đó, anh ngồi đối diện với người nông dân, giọng thân thương:
- Nghe cháu nói về mẹ cháu, về quê hương thân tộc... bác cố nhớ
lại mấy mươi năm trước và suy nghĩ kỹ thì vùng đó bác không có
bạn gái và cũng không có xây dựng gia đình với ai. Bác chắc là cháu
không phải là con trai của bác. Nhưng cháu đừng thất vọng, đừng
buồn, từ hôm nay, cháu là con nuôi của bác.
Chàng trai mắt rưng rưng ra về. Năm sau lại trở lên xin gặp
Thủ tướng. Tất nhiên là anh được “cha nuôi” đón tiếp vui vẻ. Anh
thưa với Thủ tướng:
- Thưa bác, con xin lỗi đã làm phiền bác nhiều lần. Con đã tìm
ra người cha của con rồi. Cha con là liệt sĩ (Vệ quốc đoàn) đánh Tây,
trùng tên trùng họ với Bác.
Qua những câu chuyện trên, ta thấy mối quan hệ về “con người”
với ông thật bình đẳng. Khi ra Hà Nội nhận chỗ ở mới để làm Thủ
tướng, ông căn dặn các đồng chí bảo vệ:
- Các đồng chí bảo vệ tôi thế nào, đừng làm gián đoạn mối quan
hệ giữa tôi và bà con, đồng chí, anh em. Nói chung là tôi phải tiếp
xúc với nhân dân, và các đồng chí tạo sự thích nghi này giúp tôi” .
1
1. Báo Cà Mau, ngày 25/6/2008, tr.6.
741