Page 323 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 323

CHỨC VỤ VÀ UY TÍN                                               321


                           tranh thủ lôi kéo người này, công kích nói xấu người kia, hạ uy
                           tín người khác, để đề cao mình; xum xoe nịnh bợ, lấy lòng cấp

                           trên, làm ra vẻ mình là người gần gũi, tin cậy của cấp trên; cố
                           giữ một khoảng cách nào đó với quần chúng và cấp dưới; vuốt
                           ve, đe nạt cấp dưới, cố tỏ ra ta đây là “nhân vật quan trọng”;
                           chỉ nhận làm và muốn làm những việc nào “ngon ăn”, dễ “nổi

                           tiếng”; báo cáo láo, tô vẽ thành tích để được “nổi tiếng”, v.v..
                           Những người như thế thường rất chú ý giữ mình, giữ mình đến
                           tròn như hòn bi, không dám nói thẳng, nói thật. Làm việc gì

                           cũng chỉ sợ sai, bị phê bình, sợ mất “uy tín”. Họ không biết
                           rằng, với những thủ đoạn ấy, họ càng mất uy tín, chẳng bao giờ
                           xây dựng được uy tín, mà nếu có thì uy tín của họ cũng chỉ là
                           uy tín giả, uy tín bề ngoài, nhất thời, trước sau rồi cũng mất.

                                Tệ hơn nữa là có người bất chấp cả việc giữ gìn thanh
                           danh, uy tín, lợi dụng chức quyền để ăn cắp của công, ăn hối lộ,
                           thông  đồng với bọn gian thương  để làm giàu,  ức hiếp quần

                           chúng. Trên thực tế, họ đã thoái hóa biến chất, sa sút nghiêm
                           trọng về phẩm chất  đạo đức không còn một chút uy tín nào.
                           Điều đáng chú ý là trong bộ phận ấy có cả một số cán bộ đã
                           từng lăn lộn nhiều năm trong thời kỳ đấu tranh chống địch, đã

                           từng có uy tín khá lớn trong quần chúng.
                                Nói rộng ra một chút, ngoài phạm vi một cá nhân, đôi khi
                           ta còn gặp cả một nhóm người vì lẽ này lẽ nọ, họ tán tụng, đề

                           cao uy tín của nhau. Khi phạm khuyết  điểm, sai lầm, họ vào
                           hùa với nhau để tìm cách lấp liếm, bênh che, giữ gìn “uy tín”.
                           Có khi nhờ “phù phép” mà trước cấp trên và quần chúng, tội
                           của họ biến thành công, làm ăn chẳng ra gì nhưng lại rùm beng

                           là có thành tích lớn; họ được nhận đủ thứ danh hiệu và tước vị,
                           giấy khen và tiền thưởng; một vài cá nhân nào đó “uy tín” lên
                           như diều!
   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327   328