Page 105 - 9786045773079
P. 105
Hồi đó, chúng tôi chưa hiểu biết bao nhiêu. Sau bẩn thỉu”. Tức thì tất cả bỏ ra về không học nữa.
này tôi mới rõ. Ở lứa tuổi như chúng tôi lúc bấy giờ Họ kéo sang đòi Tòa khâm can thiệp. Khâm sứ phải
mà biết nêu ra những ý đó thì thật không phải là phái Lápbô, nhân viên của Tòa khâm xuống điều
giản đơn. Bên trong những điều giản dị ấy, anh Côn tra. Cuối cùng, chúng buộc phải hứa đuổi Sôsô về
đã phải suy nghĩ rất nhiều. nước. Từ đó anh em mới chịu trở lại học tập.
Một buổi chiều khác, cụ Thước kể tiếp:
- Khi tôi rời lớp học ra về, thấy ở góc vườn
trường có đông bạn xúm lại. Tôi bước theo đoàn
người đang ùa tới. Một cuộc diễn thuyết bắt đầu.
Anh Côn đứng trên một chiếc ghế đá, trông dáng
người anh càng mảnh khảnh thêm. Anh nói:
“Chúng ta phải hợp quần lại, cố kết với nhau đòi
cho được hai điều: một là phải có nội dung giảng
dạy hợp lý, hai là phải bình đẳng trong đối xử”.
Từ đám đông bước ra, lòng chúng tôi ai cũng
suy nghĩ về lời kêu gọi đó. Nhưng chúng tôi chỉ
mới thấy được trong việc làm của anh bầu nhiệt
huyết và lòng can đảm chứ chưa hiểu ra rằng, buổi
diễn thuyết ấy là tia sáng đầu tiên của buổi bình
minh trong lịch sử đấu tranh của sinh viên, học
sinh Việt Nam.
Lời kêu gọi từ buổi chiều hôm ấy đã có tác dụng
bước đầu.
Sôsô là một giáo viên dạy khoa học, có giọng
lưỡi sặc mùi phân biệt chủng tộc của chủ nghĩa
thực dân. Luôn miệng chửi học sinh, đó là điều
quen thuộc của ông ta. Một bận, Sôsô chỉ vào một
học sinh người Việt mà xỉ vả: “Đồ con lợn, giống
103 104