Page 117 - 9786045773079
P. 117

Sáng nào cũng vậy, chúng tôi dậy sớm chạy ra
                 tập hợp  trên bãi cát trước sân trường. Thầy
                 Thành dạy  chúng tôi tập thể dục. Thầy hướng
                 dẫn chúng tôi tập thở, tập luyện cơ, tập nhảy cao,
                 nhảy dài và  khuyên chúng  tôi  đừng quên  câu
                 phương ngôn: “Một tâm hồn trong sáng trong một                                                   CON ĐƯỜNG NÊN ĐI
                 thân thể tráng kiện”.
                     Tôi nhớ những buổi tinh mơ, thầy trò chúng tôi
                                                                                                           ào một ngày đầu mùa nắng năm 1911, Sài Gòn
                 cùng chờ đón bình minh đỏ rực từ ngoài biển xa.                                      V
                 Sao mà những lúc đó tôi thích ngước lên nhìn thầy                                         đón một người thanh niên có một tâm hồn mới,
                 và tôi tự thấy mình nhận được những điều khuyến                                      một người bỏ nghề làm thầy, đi học nghề làm thợ.
                 khích sâu kín về nghị lực, về niềm tin. Có điều làm                                  Đó là anh Nguyễn Tất Thành.
                 cho tôi chú ý hơn cả ánh bình minh là những thoáng                                      Các ba má trong Nam có thể giúp chúng ta hiểu
                 đăm chiêu suy nghĩ của thầy. Mãi về sau tôi mới                                      biết ít nhiều về anh Thành ở Sài Gòn.
                 nhận ra thầy giáo Nguyễn Tất Thành không chỉ                                            Xe hỏa dừng lại ga Chợ Tía. Tôi tìm về vườn
                 đến với trường Dục Thanh để góp thêm những cái                                       ươm Đông Quan của thôn Văn Trai, xã Cộng Hòa.
                                                                                                                       1
                 mới trong dạy học mà còn vì một yêu cầu căn bản                                      Cụ Nguyễn Kiều  mở đầu câu chuyện bằng cách tự
                 lớn lao hơn.                                                                         giới thiệu mình:
                     Thế rồi một buổi mai, ngoài khơi xa lồng lộng,                                      - Tôi quê ở Lai Vung. Từ đó tới Cao Lãnh khá

                 bình minh vẫn thức dậy huy hoàng, học sinh kéo ra                                    xa nhưng tôi vẫn năng lui tới, cốt để được học thuốc
                 đầy  đủ mà chờ, chờ mãi chẳng thấy thầy  đâu.                                        với cụ Phó bảng Huy.
                 Chúng tôi hy vọng về gặp thầy ở trường. Nhưng từ                                        Cụ Kiều đưa tay chỉ khu vườn ươm, cơ sở chế
                 trong lớp chúng tôi cứ ngồi nhìn ra, nhìn hoài mà                                    thuốc và cả lớp học đào tạo các thầy thuốc nam do
                 không thấy và chẳng bao giờ được gặp lại thầy ở                                      cụ phụ trách mà nói:
                 đây nữa.                                                                                - Đấy, chúng tôi đang làm theo sự dạy bảo của
                     Thầy Thành đi đâu, với nghề nghiệp gì, ai biết?                                  cụ Phó bảng.
                                                                                                      ___________
                                                                                                         1. Cụ Lang Kiều (1893-1974).

                                                                 115                                  116
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122