Page 52 - 9786045773079
P. 52

lên thì có khác gì mách: “Ông chủ vườn ơi, chúng   Tôi lo sợ, phàn nàn: “Thế mà cậu cứ bảo mài lưỡi
 tôi đến chặt cây của ngài đây!”.   câu cho sắc thêm nữa!”. Cậu cười và động viên tôi:
 Chúng tôi nghe theo cậu nên đợt lấy dây ấy đã   “Mài lưỡi câu để câu cá chứ ai lại câu lỗ tai”. Trước
 trót lọt.       sự đùa vui cởi mở của cậu, tôi bớt lo và đề nghị:
 Khi trở lại chắp dây diều với chúng tôi, cậu nói:   “Chiều, vào lớp học, cậu ngồi tránh cái chỗ đau này
 - Thật thà hơn cha quỷ quái. Lần sau cứ vào mà   đi kẻo thầy thấy”. Cậu  đã kịp ngắt mấy ngọn lá
 xin. Các ông sợ thì mình sẽ vào. Tiếc gì mà người ta   niệt, loại cây cầm máu vò nát chấm vào chỗ đau và
 chẳng cho. Cốt làm sao đừng để cho họ bực mình.    nói: “Cứ để tự nhiên thế, còn cứ thu thu, giấu giấu

 Rời khu vườn Bật thuở nọ, tôi cứ tưởng như   là người ta nhận ra ngay”.
 mình phải tạm rời con diều giấy đang bay bổng do   Tuy tuổi  đã cao mà cụ Luốc leo  núi vẫn còn
 tay cậu Cung làm ra.   khỏe. Lên đến gần đỉnh Rú Chung, cụ nói:
 Cụ Luốc lại dẫn tôi đến trước một dãy ao nối   - Đường đi lối lại trên này thì từ nhỏ bọn tôi đã
 tiếp rồi chỉ vào những ao nhỏ hơn mà giải thích:   thuộc lòng như thuộc gan bàn tay.
 - Đây là người ta mới đào thêm.   Nửa đồi nửa núi, Rú Chung có một vẻ đẹp riêng.
 Hướng vào ao lớn nhất, cụ bảo:   Sườn núi thoai thoải. Phía trên có nhiều nền đất
 - Trước chỉ có cái này, gọi là ao Tùa, vì hồi đầu   rộng như sân đá bóng. Những hàng thông trồng sau
 do ông Tùa đào.   ngày Bác về thăm nay đã như những ngọn tháp nhỏ
 Cụ đứng trên bờ nhìn sang phải, sang trái rồi   xanh màu mạ non, lay động rì rào. Quây quần dưới
 xích tới, xích lui. Chân giẫm giẫm xuống đất, cụ   chân núi là các cánh đồng: Hoàng Trù, Ngọc Đình,

 nói: “Tôi hay ngồi nơi đây” và bước sang độ năm   Vân Hội, Tính Lý ... Sau màu xanh của ruộng là
 thước: “Cậu Cung thường ngồi câu chỗ ấy”. Cụ chỉ   màu tre, cau, bạch đàn, xà cừ, khuynh diệp. Cảnh
 ra xung quanh: “Hồi đó, ở đây cây cối um tùm, bờ   trí nơi đây như cũng đang lắng nghe những đoạn
 ao dốc, tìm mãi mới được vài chỗ thoáng”.   hồi ức xúc động:
 Chúng tôi cùng im lặng một lúc. Đôi mắt cụ   - Rú này xưa cũng rậm, nhiều cây to. Chăn bò,
 cứ nhấp  nháy mãi. Từ sôi nổi, giọng cụ trở lại   cắt cỏ, kiếm củi, hái rau, chúng tôi đều lên đây. -
 trầm trầm:      Cụ Luốc dẫn tôi đi khắp một mái núi mà nói như
 - Có lần cá ăn mồi, tôi giật mạnh. Câu của tôi   vậy. -  Cậu Cung không có bò.  Cậu thường theo
 không được cá mà lại ngoắc vào vành tai cậu Cung.   chúng tôi lên đây hái củi.

    49           50
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57