Page 53 - 9786045773079
P. 53

Cứ mỗi chiều sau khi đã làm đủ phần việc của                                     vui”. Phía bên kia tán thành và liền cử cậu Cung
                 mình, chúng tôi cùng tụ họp lại đây, nô đùa thỏa                                     cầm trịch . Cậu nói: “Được, ta thay nhau cùng làm”.
                                                                                                               1
                 thích. Một tiếng hú vang lên rung chuyển, rạo rực,                                   Đôi bên chơi vẫn hăng, vẫn đấu trí nhưng tất cả
                 bọn trẻ từ các góc núi đạp ngọn cỏ, rẽ cành cây bước                                 đều hồ hởi, thoải mái. Tôi nhớ cứ chiều chiều các
                 lại. Những trận chơi bắt  đầu. Cậu Cung mới về                                       bạn lại hỏi: “Cung đâu rồi?”, “Cung có đến không?”.
                 nhưng mau quen biết.                                                                    Cụ Luốc đã ngồi lên trên một phiến đá lì nhẵn.
                     Trò chơi nhộn nhất của chúng tôi là kéo co. Buổi                                 Tiếng cụ hòa trong gió núi.
                 đầu đối địch với phe Ngọc Đình - Hoàng Trù chúng                                        - Cũng có lúc chúng tôi lên rú vào buổi sáng. Mà
                 tôi là phe Tính Lý - Vân Hội. Bên họ nhiều người                                     lên rú là chúng tôi tìm nhau ở đây. Vẫn những tiếng
                 khỏe và chơi hiểm. Sau vài trận đầu, cậu Cung biết                                   hú nôn nao chờ đợi. Cũng có khi chỉ có năm ba bạn
                 ý bèn ra hiệu, cốt hướng đối phương ngảnh lưng về                                    trẻ nhưng thường vẫn có cậu Cung.
                 một vùng đất trũng. Cậu ghé vào tai tôi: “Họ dùng                                       Cụ Luốc đang ngồi và chẳng biết tự lúc nào,
                 sức, ta dùng mẹo”. Nụ cười trên môi cậu giấu một                                     tôi  đã vòng tay ôm ngang  đầu gối cụ như ngồi
                 chút tinh nghịch, kín đáo.                                                           cạnh ông  ngoại hồi nhỏ. Bỗng cụ rướn thẳng
                     Cụ Luốc chỉ vào một chỗ trũng phủ dày dặn
                 những cỏ mà nói thêm:                                                                người  che  tay lên  trán, dõi nhìn về phía  xa xa.
                     - Phải rồi, mắc mẹo của tụi tôi, bên họ ngả xỉa                                  Tay cụ chỉ  đến những ngọn núi, những thung
                 tiền xuống một cái hố như thế này. Thôi thì bóp đầu                                  lũng, những đồi cây mà con người đã khai phá.
                 gối, xoa cùi tay, cậu nào cũng nửa khóc nửa cười.                                    Nơi đó còn in những kỳ tích chống ngoại xâm. Tôi
                 Chúng tôi cùng ôm bụng, cố nhịn. Cậu Cung vội                                        hiểu thêm, Nghệ - Tĩnh là  đất “trấn  địa” và
                 chạy sang thăm hỏi, xoa bóp cho những bạn bị ngã                                     “thắng địa” của bao đời.
                 và phàn nàn, vẫn giấu vẻ tinh nghịch: “Khi đã biết                                      Sau vài giây im lặng, vẻ luyến tiếc hiện qua
                 chắc là thắng thì các ông kéo vừa vừa có hơn không?                                  những nếp nhăn trên vầng trán trải nhiều vất vả,
                 Ngã đau thế này là vì các ông kéo hăng quá, định                                     cụ nhớ lại:
                 bắt hết bọn tôi làm tù binh mà”. Các cậu bên kia                                        - Có lẽ vì hồi đó mắt còn sáng nên chúng tôi
                 tuy còn nhăn nhó nhưng cũng phải nói chữa thẹn:                                      nhìn rõ được cả những đường nét mấp mô. Đó là ụ
                 “Không, không, không việc gì!”.                                                      ___________
                     Lại bước vào trận chơi mới, cậu Cung bàn: “Thôi                                     1. Cũng là “cầm càng” tiếng Nghệ - Tĩnh, chỉ người chỉ
                 bây giờ ta chia đều quân cho nhau, có thế chơi mới                                   huy một cuộc vui.

                                                                  51                                  52
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58