Page 104 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 104

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                       ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 Các đồng chí nghĩ xem tôi vui mừng xiết bao, khi mấy   Trong số những người ở trọ nhà tôi lúc bấy giờ có một
 ngày  sau,  mở  xem  báo  buổi  sáng,  tôi  thấy  có  đăng  tác   người thanh niên châu Á. Mẹ chồng tôi là chủ nhà, biết rõ
 phẩm của tôi, tác phẩm yêu quý của tôi. Niềm vui sướng   tên của anh thanh niên ấy. Còn tôi, tôi thấy tên anh ta rất
 của tôi càng lớn hơn nữa, khi tòa soạn báo Nhân đạo trả   khó đọc và khó nhớ. Chúng tôi trong nhà quen gọi anh là
 cho tôi số tiền nhuận bút 50 phơrăng. Với số tiền đó tôi có   "anh  Trung  Quốc"  vì  tưởng  anh  là  người  Trung  Quốc.
 thể sống mười ngày không cần làm việc, tôi có thể dùng   "Anh Trung Quốc" ở tầng gác hai . Buồng anh mỗi bề 3m,
                                                *
 thời gian ấy để đọc sách. Hạnh phúc biết ngần nào.   nhìn  xuống  ngõ.  Thời  đó  ngõ  nhà  chúng  tôi  không  có
 Nội dung bài phóng sự của tôi, tôi kể những điều mắt   điện.  Mãi  đến  năm  1930  mới  có  điện.  Tối  đến  người  ta
 thấy tai  nghe  nơi  khu phố  ở  là  khu  phố  nghèo  khổ  của
             thắp  đèn  dầu.  Đời sống  nhân dân  trong  ngõ nghèo  khổ
 những  người  thợ  thuyền  và  những  người  thất  nghiệp
             nhưng mọi người ăn ở với nhau rất tốt.
 trong thành phố Pari lộng lẫy, giàu có. Thành công đầu
                 Nhà  nọ  biết  nhà  kia,  thăm  hỏi  nhau,  giúp  đỡ  nhau,
 tiên khuyến khích tôi viết những bài về tội ác của chính
             chơi với nhau thân ái, chứ không ích kỷ như xã hội bây
 1
 phủ Pháp ở Việt Nam và ở những thuộc địa khác .
             giờ, ai biết người nấy, ai sống chết kệ ai.
 *               "Anh Trung Quốc" ở trọ sống rất giản dị và hết sức
 *     *     đứng  đắn.  Khi  nào  người  làm  trong  nhà  đi  vắng,  mẹ

 Nhà số 9, ngõ Công Poanh này là nhà riêng của mẹ   chồng tôi thường sai tôi vào dọn buồng cho "anh Trung
 chồng tôi. Bà cụ xây cất ngôi nhà này từ thế kỷ thứ XIX.   Quốc". Những lần như thế tôi mới có dịp thấy buồng ở
 Nhà có ba cửa ra vào: một cửa chính, một cửa ngách và   của anh. Buồng nhỏ, kê vẻn vẹn một cái giường, một cái
 một cửa bước thẳng vào sân  trong. Nhà nằm trong một   bàn và một cái tủ. Trong buồng có chậu rửa mặt, nhưng
 ngõ  cụt,  thuộc  một  khu  phố  nghèo  của  Pari.  Sau  Chiến   vòi nước thì ở ngoài đầu cầu thang. Lò sưởi không có, mà

 tranh thế giới thứ nhất, mẹ chồng tôi mở nhà trọ. Cửa vào   mùa đông ở Pari thì rất lạnh. Tôi nhớ rõ một lần tôi gõ cửa
 nhà tôi đó trông xấu xí, phía dưới bằng gỗ, trên lắp kính.   buồng  anh  để  vào  dọn  dẹp,  anh  chào  tôi  và  bảo:  "Bà
 Trong sân, một đàn gà đang kiếm ăn.   Giammô, bà cứ để đấy cho tôi. Tôi không muốn phiền bà.
 __________
             __________
 1. "Người học trò của đại văn hào L.Tônstôi", Tạp chí Văn học   * Người Pháp gọi số thứ tự tầng gác bắt đầu từ tầng gác thứ hai.
 Liên Xô, ngày 19-11-1960.   Tầng hai, theo người Pháp, tức tầng ba theo cách gọi của Việt Nam.

    101       102
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109