Page 138 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 138

tàu 69 xuất hiện. Trong khi đó, vào lúc 2 giờ sáng,   không trực tiếp chứng kiến, thật khó tưởng tượng
 Bộ Tư lệnh Hải quân đã điện báo: “Tàu 69 đã vào   nổi, giữa vùng rừng ngập mặn,  không ánh sáng,
 vùng không phát sóng liên lạc nữa”, nghĩa là đã   không phương tiện bốc dỡ, chỉ với  đôi bàn  tay,
 chuyển hướng vào bờ, đi vào hải phận miền Nam...   trong hai đêm, cán bộ và chiến sĩ ở bến đã bốc và
 5 giờ, rồi 6 giờ, quan sát viên trên các ngọn đước   chuyển 72  tấn vũ khí  đến nơi an toàn. Lấy hết
 vẫn lắc đầu. Căng thẳng. Lo âu. Ban chỉ huy bến   hàng,  định  đưa tàu dời  đi  ẩn chỗ khác thì  mấy
 hội ý, nhận định có hai khả năng: một là tàu 69   anh thủy thủ phát hiện ra “chân vịt” hỏng, không
 đụng  địch  đã quay trở lại; hai là cập nhầm bến.   cơ động xa được. Không riêng thủy thủ tàu 69 lo,
 Khả năng thứ nhất bị loại bỏ, vì suốt đêm không   mà chúng tôi cũng sốt ruột. Chân vịt hỏng, lấy gì
 hề có đánh nhau trên biển. Nếu tàu 69 đụng địch   đẩy tàu đi? Nó nằm sâu dưới nước, làm sao chữa
 quay trở lại thì ra đến vùng được phát sóng, liên   đây? Chẳng lẽ vì một hỏng hóc nho nhỏ ấy mà con
 lạc tất phải nối lại. Chỉ còn khả năng thứ hai.   tàu đành nằm lại nơi rừng đước này? Bàn tới, bàn
 Nhận định như vậy, nên từ mờ sáng, bến phó Tư   lui, vẫn chẳng tìm  ra cách  giải quyết. Mấy  ảnh
 Mao đã tổ chức đơn vị thành nhiều tốp, đi gần bờ   buồn so. Chúng tôi cũng ỉu xìu. Chợt anh Tư Mao,
 biển, nhằm kiểm tra các vàm sông. Suốt một ngày   bến phó của chúng tôi nêu ý kiến: “Chừ ri, ta làm
 vẫn không có tin tức gì. Nóng lòng, nóng ruột. Đến   một cái đốc... Nhưng tàu nổi lên rồi, mấy anh có
 tối, nữ giao liên Thanh Thương hớt hải về báo cáo:   chữa được không?”. Anh Nguyễn Văn Bé, thợ máy
 “Đã gặp mấy  ảnh,  đang ém tại lạch Vàm  Hố”.   hăng hái: “Chữa được! Nhưng có cách chi làm cho
 Chúng tôi mừng quýnh, tức tốc lên  đường. Suốt   tàu nổi khỏi mặt nước, anh Tư? Cẩu không, tời
 một ngày một đêm lo đến nghẹt thở, gặp mấy anh,   không”... Anh Tư nói: “Tôi tính làm được! Tôi cứ
 mừng mừng, tủi tủi... Chúng tôi ôm nhau, không   nói, rồi mấy anh góp ý thêm... Ta cố đưa tàu vào
 kể xiết niềm vui... Thuyền trưởng Phước cho biết   một rạch cạn. Thủy triều lên, tàu dềnh theo. Cho
 do không  thấy  đèn  Hòn Khoai nên bị lạc. Ngay   chặt  đước, chất theo  kiểu chuồng heo, tuồn vào
 đêm đó, theo kế hoạch, tàu 69 đi đường sông vòng   dưới bụng nó, làm thành cái giá đỡ. Khi nước ròng,
 ra Tam Giang, ngược về cửa Bồ Đề vào “cảng” Bực   tàu nằm yên vị trên đó”... “Nhưng nước rút đâu có
 Lỡ. Để bảo đảm an toàn, lực lượng an ninh T3, du   hết, anh Tư?” - Một người nói. “Nước rút không
 kích huyện, xã được điều động bố trí dọc ven sông,   hết, mình làm cho nó hết. Be bờ, tát cạn”...  Đơn
 cảnh giới phía trước, và tổ chức ngụy trang. Đêm   giản, mà có lý! Anh Tư Mao là con người thiệt lạ.
 xuống, chúng tôi tiến hành bốc dỡ hàng...  Nếu   Không chỉ hăng hái, nhiệt tình, cách mạng một cây,


    135          136
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143