Page 133 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 133

ngày 24 tàu đến Vàm Lũng... Nhưng chúng tôi đã                                       một khối thép khổng lồ. Chờ cho họ định thần, với
                 không gặp may,  đêm  đó, chẳng rõ lý do gì,  đèn                                     chất giọng  đặc Nam Bộ, anh Huyễn từ tốn nói:
                 biển trên  Hòn Khoai không sáng. Một giờ mười                                        “Chúng tôi là người làm ăn ngoài khơi, không may
                 lăm phút, vẫn không thấy ánh chớp nào. Một giờ                                       bị hải tặc rượt, lạc vô. Xin hỏi đây là đâu, và làm
                 ba mươi phút, nghĩa là đã quá quy định theo tính                                     ơn chỉ giùm xem có nơi nào có thể núp tạm”. Hình
                 toán, trước mắt vẫn tối om. Muốn vào bờ, không có                                    như ba người trên ghe cũng  đoán ra chiếc tàu
                 hải đăng khác gì người mù. Chúng tôi không thật                                      trước mặt họ là tàu nào. Một người nói: “Tụi này
                 rõ lúc này tàu đang ở đâu. Lo lắng vô chừng. Với                                     cho ghe  đi trước, mấy anh theo sau nghe. Coi
                 địa hình phức tạp phía đông Cà Mau, tàu có thể                                       chừng bị cạn đó”... Chúng tôi không còn cách nào
                 mắc cạn bất cứ lúc nào. Anh Phước như ngồi trên                                      khác, đành đi theo... Sao trên trời thưa dần. Bóng
                 lửa. Thần kinh tôi cũng căng tựa dây đàn. Thủy                                       tối  đang loãng ra. Và thủy triều cũng sắp rút.
                 thủ im lặng. Mọi người hiểu điều gì đang xảy ra.                                     Chúng  tôi lo lắng nhìn về phía  trước:  đã rõ  một
                 Tôi  đề nghị cho tàu  giảm tốc  độ, nếu không  xác                                   dãy núi mờ mờ. Đang đoán định thì chiếc ghe chợt
                 định  được vị trí bến thì quay ra công hải. Thời                                     tăng tốc  độ, rồi mất hút. Chúng tôi không khỏi
                 gian vẫn  đủ  để làm việc  ấy, trước khi trời sáng.                                  ngạc nhiên, cho tàu chạy chậm lại, tự dò dẫm đi
                 Chi  ủy, ban chỉ huy  hội ý. Thống nhất của lãnh                                     vào. Trong bờ có tiếng quát: “Cẩn thận, mắc cạn
                 đạo lúc này là dùng phương pháp  đo  độ sâu, rồi                                     đó!”. Thuyền trưởng Phước giật chuông cho dừng
                 đối chiếu  độ sâu thực tế với  độ sâu trên hải  đồ,                                  máy, rồi bước ra.  Ông khum tay  đưa lên  miệng
                 nhằm phán đoán vị trí tàu. Chúng tôi tiến hành.                                      làm loa gọi lớn: “Trời sắp sáng  rồi, nỡ nào bỏ
                 Căn cứ vào kết quả, cho thấy tàu đang ở khu vực                                      chúng tôi nơi đây sao, bà con ơi”. Trong bờ có tiếng
                 ngang cửa Bồ Đề... Tuy nhiên, cách này chỉ là để                                     đáp lại: “Có phải mấy ảnh ở ngoải vô không? Nói
                 tham khảo, bởi chưa hẳn  đã chắc chắn...  Đang                                       thiệt bọn này sẽ giúp”. Tôi vội thưa: “Bà con hãy
                 loay hoay thì, từ phía mũi tàu, thủy thủ trưởng                                      tin chúng tôi là người lương thiện... Giúp chúng
                 Đoàn Văn Dĩ phát hiện ra có một ghe nhỏ, đang                                        tôi, rồi ta  sẽ nói chuyện sau mà”. “Lấy gì làm
                 thả trôi. Anh Phước cho giảm tốc  độ, nhẹ nhàng                                      tin?”- Tiếng trong bờ lại hỏi. “Chúng tôi sẽ có hai
                 áp vào. Trên ghe có người, nhưng đang ngủ say.                                       người bơi vào bờ, còn bà con cho người ra  dẫn
                 Chính trị viên Tăng Văn Huyễn, chồm nửa người                                        đường  để tàu vô.  Được chưa?”. Họ  đồng ý.  Đồng
                 ra khỏi mạn, gọi lớn. Ba người trên ghe sợ hãi bật                                   chí  Đoàn Văn Dĩ và Huỳnh Văn Nữa  được cử  đi
                 dậy. Chắc là họ quá sững sờ khi thấy trước mặt lù lù                                 làm “con tin”... Vừa lúc  đó, thiệt xui  xẻo, tàu 69


                                                                 131                                  132
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138