Page 163 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 163
ở lại Trà Vinh, 16 thủy thủ còn lại của tàu 187 hằng ngày, chúng tôi đục thùng phuy rồi chưng
theo hướng dẫn của anh Tư Mao, hồi đó làm Đoàn cất nước mặn như người ta vẫn chưng cất rượu để
phó Đoàn 962, hành quân về Cà Mau, là “đại bản gạn lấy nước mà uống... Năm 1972, chúng tôi đưa
doanh” của Đoàn để hội quân với các thủy thủ tàu 69 tàu 69 về đầu nguồn rạch Xẻo Già. Nhưng qua 6
và tàu 100. Ngày đi, đêm nghỉ, hơn nửa tháng sau năm không được lên đà, không được sơn sửa, vỏ
chúng tôi tới được rừng đước Rạch Gốc, Tân Ân. tàu bị nước mặn ăn mòn, nhiều chỗ đã thủng. Hy
Thủy thủ ba tàu, 69, 187 và 100 còn lại được biên vọng tàu 69 ra khơi để về lại miền Bắc không hiện
chế thành một phân đội có tên là D.970. 970 là số thực nữa. Chúng tôi đành tổ chức tháo gỡ máy
cuối tên ba tàu ghép lại mà thành. Nhiệm vụ của móc, cất giấu. Xong việc, đặt một quả bom 500 kg
anh em chúng tôi là bảo vệ tàu 69, chờ ngày có thể vào lòng “nó”, đề phòng địch đến, kéo đi thì bom
ra khơi trở lại miền Bắc. Năm 1967, tôi được điều tự động nổ. Tạm biệt con tàu đã bao năm gắn bó
về làm máy trưởng tàu 69. Tuy ở trong rừng, với mình, chúng tôi không khỏi ngậm ngùi. Nhìn
chúng tôi vẫn duy trì chế độ bảo quản, bảo dưỡng khối thép trơ khấc, sẽ nằm lại một mình cô độc
máy định kỳ, hy vọng một ngày nào đó được đưa trong rừng đước mông lung này, chẳng ai cầm
tàu ra biển. Biết tàu 69 đang kẹt trong rạch, địch được nước mắt. Tôi đứng lặng trước mũi tàu và có
ra sức lùng sục tìm kiếm, nên chúng tôi phải cảm giác con tàu 69 cũng có linh hồn, “nó” đang
thường xuyên kéo tàu, di chuyển tới nhiều địa nhìn tôi và cũng đang rỉ nước mắt. Thương quá!...
điểm khác nhau. Tàu không cơ động được, lại to Mấy năm sau hay tin biển ăn lẹm vào, đầu nguồn
kềnh càng, kênh rạch thì bé, nên việc thường rạch Xẻo Già biến thành biển, tàu 69 đã chìm hẳn
xuyên đưa tàu đi ẩn nấp rất vất vả. Thời gian xuống nước, tôi nao cả lòng, thấy buồn, bâng
những năm từ 1966 đến 1968, địch càn liên miên, khuâng và nuối tiếc vô cùng... Năm 1973, tôi được
chúng tôi vừa phải bảo đảm cuộc sống, vừa phải điều về Quân khu 9 công tác cho đến năm 1975.
chiến đấu bảo vệ căn cứ, bảo vệ tàu 69. Giai đoạn Mười năm xa miền Bắc, ngoài những tin tức thu
đó gian nan, khổ cực vô chừng. Được phân công lượm qua đài phát thanh, tôi không có một thông
bảo vệ tàu, cả tuần lễ tôi và nhiều anh em khác tin gì về gia đình. Chẳng rõ ai còn, ai mất, sức khỏe
không một hạt cơm vào bụng. Thực phẩm duy mọi người thế nào. Chiến tranh nên điều gì cũng
nhất là những quả mắm mọc trong rừng. Để ăn có thể xảy ra... Vậy rồi có một bất ngờ, bất ngờ đến
được, quả mắm phải luộc qua nước bảy lần. thú vị mà không hẳn người lính chiến nào cũng có
Nhưng nước ngọt cũng rất hiếm. Để có nước dùng được. Tháng 4 năm 1975, miền Nam giải phóng.
161 162