Page 61 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 61

trưởng liên quân lên tiếng đòi trả đũa vì "nếu không đáp lại sẽ

                           tỏ rõ sự yếu kém". Lầu Năm Góc báo cáo rằng các tham mưu
                           trưởng  đã dự kiến nhiều kế hoạch tiến công hỗ trợ lẫn nhau
                           nhằm trừng phạt các cuộc tiến công của Việt cộng vào quân Mỹ

                           ở miền Nam Việt Nam. Mọi  đề nghị của Lầu Năm Góc  đều
                           không được Tổng thống Johnson chấp nhận. Mọi hành động lúc
                           này đều rất không thuận lợi vì đã sát ngày bầu cử.
                              Bước sang mùa xuân 1965, tình hình đã thay đổi và giọng
                           điệu của người cầm  đầu Nhà Trắng cũng thay  đổi. Sau khi

                           trúng cử với khẩu hiệu lừa bịp: "Chúng ta không chủ trương mở
                           rộng chiến tranh Việt Nam", Johnson trở lại nguyên hình là
                           một tổng thống chủ chiến. Daniel Ellsberg, tác giả Hồi ức về Tài
                           liệu mật Lầu Năm Góc, tiết lộ rằng chỉ hai ngày trước khi nhậm

                           chức (nhiệm kỳ 1965-1968), Tổng thống Johnson tuyên bố rằng
                           ông ta kiên quyết không chấp nhận thất bại ở Việt Nam, cũng
                           không trở thành vị tổng thống "đứng nhìn Đông Nam Á đi theo
                           con đường của Trung Quốc". Trong cuộc họp với các cố vấn thân
                           cận, khi Johnson hỏi: "Thế biện pháp của anh là gì?", không

                           một ai dám nói với tổng thống rằng sự lựa chọn của mình là rút
                           quân, vì như thế có nghĩa là chấp nhận thất bại.
                              Còn theo  nhận xét của Giám  đốc CIA William Colby thì,

                           trước tình hình cộng sản tỏ ra ngày càng mạnh và táo tợn, dù
                           với tính khí kiên trì của người Texas, Tổng thống Johnson cũng
                           không thể chịu nổi ý nghĩ thất bại, ông ta kiên quyết không để
                           mất Việt Nam.  Đến lúc này, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao  (Dean
                           Rusk), Bộ trưởng Bộ Quốc phòng (McNamara) và Chủ tịch Hội

                           đồng tham mưu trưởng liên quân (Tướng Wheeler) đều chung
                           một cam kết, quyết tâm không kém gì tổng thống. McNamara
                           vẫn còn tin rằng, đối với một nước giàu mạnh như Mỹ, thành
                           công của cuộc chiến tranh là dựa vào khả năng tung ra một sức



                                                                                            59
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66