Page 469 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 469
trong hồi ức Đường tới Điện Biên Phủ - thì về phía Pháp, dư âm
của trận đánh là những điều qua tiếng lại trong hàng ngũ tướng
lĩnh. Nhiều người lúc này mới “tỏ ra anh hùng hơn cả chủ tướng”,
phê phán Đờlát sợ rừng rậm, sợ rơi vào cạm bẫy nên không dám
phản công từ Lục Nam và Chũ để cắt đứt đường rút lui của quân
Việt. Đờlát nghĩ khác. Ông ta chỉ lo cho đồng bằng sông Hồng.
Tổng Chỉ huy Pháp đinh ninh rằng ông Giáp và các sư đoàn quân
Việt đang còn lẩn quất đâu đây để rồi khi có thời cơ lại tràn ngập
Mạo Khê, Bến Tắm, Đông Triều, Phả Lại, Hải Dương, mở đường
xuống vùng châu thổ và đánh Hải Phòng, “lá phổi của đội quân
viễn chinh”. Gặp ý kiến phản bác, Đờlát lớn tiếng trấn áp: Bọn
ngươi thật ngu dốt. Các sư đoàn của ông Giáp vẫn ở tại chỗ. Chỉ
khác là họ được lệnh ban ngày không lộ ra và ban đêm tắt hết ánh
sáng. Tôi cấm không được rút một người lính nào khỏi con đường
số 18. Ông Giáp sẽ còn tiến công đấy.
Tiếp theo là hàng tuần lễ chờ đợi. Đờlát đích thân lên máy bay,
bay khắp bầu trời vùng mỏ, trong khi máy bay oanh tạc không
ngừng đánh phá các khu ven rừng. Từ hai sân bay Bạch Mai và
Gia Lâm (Hà Nội) các loại máy bay trinh sát thay nhau cất cánh
bay lượn khắp vùng trời châu thổ. Máy bay Hencát, mang dưới
cánh hai bình to màu vàng chứa napal, sẵn sàng cất cánh. Lực
lượng cơ động vẫn án binh bất động, vì không biết hướng tiến công
sắp tới của quân Việt là ở đâu! Chờ mãi không thấy đối phương
hoạt động, “đại đội ký giả” đi theo Đờlát nhận thấy: bản thân Đại
tướng thật sự bối rối. Thực chất, sau trận vùng mỏ, tình hình
chẳng có gì thay đổi. Không tới một nghìn quân chính quy Việt ngã
xuống. Về phía Pháp cũng khoảng chừng ấy... Tất cả sẽ phải làm
lại, nhưng làm lại như thế nào? Có lúc ông tâm sự với những phụ
tá thân cận: Tôi cứ lê lết sau quân Việt. Tôi sang đây để chiếm lại
Lạng Sơn. Thay vì điều đó, trong vụ Đông Triều người ta nói tôi
467