Page 540 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 540
còm cõi, chắp vá và tỏ rõ sự bất lực trước nhiều nhiệm vụ khác
đang chờ đợi ở bên trong phòng tuyến”. Đó là nguyên nhân dẫn
đến quyết định ngày 17/1 của Tướng Xalăng, từng bước rút quân
khỏi chiến trường Hoà Bình - đường số 6, trước hết là rút hẹp dần
phạm vi chiếm đóng trên hướng sông Đà, chuẩn bị từng bước rồi bí
mật và nhanh chóng đưa toàn bộ lực lượng hơn hai vạn quân về
bên trong phòng tuyến boongke. Về chủ trương chuẩn bị rút chạy
này, Xalăng lập luận: “Hoà bình đã đóng vai trò của nó và không
có bất kỳ lý do chiến lược nào buộc tôi phải tiếp tục giữ vị trí này”.
Nhớ lại hồi trung tuần tháng 11, khi đánh ra Hoà Bình, người ta
đánh giá cao “thủ phủ xứ Mường” bao nhiêu thì giờ đây, buộc phải
chuẩn bị rút chạy khỏi cả vùng sông Đà - đường số 6, người ta lại
có lý do nói rằng Hoà Bình chẳng có giá trị về chiến lược cả về
quân sự và chính trị.
Mọi việc bắt đầu bằng rút toàn bộ các cứ điểm trên Phân khu
sông Đà về Hoà Bình và đường số 6, chuyển toàn bộ hoạt động
sang phòng ngự, cố giữ cho con đường huyết mạch này không bị
đối phương cắt đứt. Một việc không kém phần quan trọng là thay
thế viên chỉ huy Phân khu Hoà Bình. Đuycuốcnô (Ducourneau)
được cử đến thay Clêmăng - bị coi là đã “hoang mang và mất tinh
thần”. Do sân bay Hoà Bình bị đối phương khống chế chặt, “không
một máy bay nào có thể hạ cánh” nên ngày 17/1, Đuycuốcnô phải
nhảy dù xuống sát Sở Chỉ huy tập đoàn cứ điểm. Đại tá Gin
(Gilles) được tin cậy giao nhiệm vụ xây dựng kế hoạch và điều
hành cuộc lui quân khỏi Mặt trận Hoà Bình. Suốt ba tuần đầu
tháng 2, quân Pháp chuyển dần vật chất dự trữ từ Hoà Bình theo
đường số 6 về Hà Nội, một quá trình được coi là “an toàn không
gặp trở ngại gì”. Ngày 10/2, Tướng Xalăng tổ chức họp báo với mục
đích chủ yếu là để “đưa ra một lời tuyên bố nhằm nghi binh đánh
lừa đối phương”. Khi được hỏi về triển vọng chiến sự thế nào, viên
Tổng Chỉ huy Pháp đã nói với các phóng viên rằng: “Quân Pháp đã
538