Page 539 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 539
trận địa pháo trong thị xã Hoà Bình) là một đòn hiểm. Trận đánh
đêm 7 rạng ngày 8 đã khiến cho Đại tá Clêmăng chỉ huy Phân khu
Hoà Bình tỏ rõ những dấu hiệu mệt mỏi và bi quan. Việc ném
xuống thị xã cho Clêmăng thêm một tiểu đoàn dù biệt kích
(2èBPC) cũng chỉ là biện pháp tình thế. Về lâu về dài, ngày cũng
như đêm, từng giờ, từng phút chiến trường đặt ra cho tôi (Xalăng)
những vấn đề lớn lao phải giải quyết. Trên phạm vi rộng lớn hơn,
viên tướng thừa nhận rằng quân Pháp bất lực không thể đối phó
đồng thời trên cả hai mặt trận. Trong khi tại Hoà Bình, đối
phương cứ liên tiếp tiến công các vị trí của Pháp, buộc Bộ Chỉ huy
quân viễn chinh phải đưa lực lượng cơ động đến giải vây để rồi
chịu tổn thất thì trong vùng tạm chiếm, các đại đoàn 316 và 320
hợp với lực lượng tại chỗ không ngừng “làm ruỗng nát hậu phương
quân Pháp” từ châu thổ sông Hồng lên hướng trung du. Báo chí
Pháp nói nhiều đến một thực tế là các binh đoàn cơ động 1, 3, 4, 7
như những chiếc đèn cù, vừa bị điều từ Hoà Bình về cứu nguy bên
trong phòng tuyến rồi lại từ trung du và đồng bằng vội vã ra chữa
cháy ngoài đường số 6, khiến cho Tướng Đờ Linarét không úp mở
thừa nhận với Xalăng rằng sức ép dai dẳng và sự điều động kiểu
đó đã trở thành không thể chịu đựng nổi. Xalăng viết: Vấn đề đặt
ra với tôi là cần thiết phải thu hẹp phạm vi đồn trú để có trong tay
lực lượng dự bị, sẵn sàng lực lượng cơ động để trước mắt có đủ sức
mạnh hoạt động trên đường số 6, rồi sau đó để tiến hành các cuộc
hành binh ở đồng bằng, nơi mà các sư đoàn 316 và 320 của đối
phương không ngừng đem lại những hậu quả thật đáng lo ngại.
Theo đánh giá của Xalăng, lúc này đối phương không chỉ tập
trung nỗ lực vào đường số 6, “khiến cho hệ thống phòng ngự luôn
luôn bị đảo lộn đòi hỏi phải không ngừng cải tiến”, mà họ còn bắn
phá sân bay trong thị xã Hoà Bình, bắt đầu cản trở việc vận
chuyển bằng đường không. Riêng việc bảo vệ đường số 6 đã giam
chân 16 tiểu đoàn, “một điều không chịu đựng nổi giữa lúc binh lực
537