Page 880 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 880
Từ tháng 6/1950, Mỹ đã bắt đầu viện trợ quân sự cho Pháp và năm
đó Mỹ đã gánh vác chừng 20% chiến phí của Pháp ở Đông Dương.
Trên chiến trường chính Bắc Bộ, tổ chức phòng ngự của địch đã
hình thành các cụm cứ điểm liên hoàn hỗ trợ được cho nhau, nhất là
về hỏa lực. Trên những địa bàn chiến lược quan trọng (như phòng
tuyến đường số 4) hệ thống phòng ngự của địch đã được củng cố và
tăng cường cả về công sự (thường có hầm ngầm), hỏa lực pháo binh
yểm trợ và lực lượng ứng cứu bằng cả bộ binh và quân dù.
Trước mỗi mùa chiến dịch, Tổng Tư lệnh thường trao đổi và
cùng tập thể Bộ Chính trị và Tổng Quân ủy sớm dự kiến hướng
chiến dịch, kịp để cho các cơ quan quân sự Tổng hành dinh cũng
như các đại đoàn tranh thủ thời gian triển khai mọi công tác
chuẩn bị chiến trường. Xác định hướng chiến lược là nội dung quan
trọng bậc nhất của việc chỉ đạo chiến lược. Cấp chiến lược chọn
đúng hướng thì chiến dịch tiến triển thuận lợi, đạt yêu cầu chiến
lược đề ra cả về tiêu diệt sinh lực địch và giải phóng đất đai, chọn
không đúng hướng thì chiến dịch bị “sượng”, không những các đại
đoàn, trung đoàn không hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ mà còn ảnh
hưởng xấu đến sức mạnh chiến đấu của bộ đội và tác động không
thuận lợi đối với phong trào chiến tranh du kích. Nhìn chung, từ
khi quân ta bắt đầu đánh lớn cho đến khi chiến tranh kết thúc, trừ
ba chiến dịch xuân - hè năm 1951 ở trung du và đồng bằng Bắc Bộ,
các chiến dịch khác đều đạt mục đích và yêu cầu chiến lược đề ra,
tạo nên cục diện mới thuận lợi cho ta, đặc biệt là các chiến dịch
quan trọng mang ý nghĩa quyết định bước ngoặt chiến lược, như
các chiến dịch Biên giới và Điện Biên Phủ.
Do tương quan lực lượng, nhất là từ năm 1951 viện trợ quân
sự của Mỹ ngày càng tăng, địch luôn ưu thế về trang bị kỹ thuật,
cho nên phương hướng chọn địa bàn tiến công của các đại đoàn
chủ lực cho đến trước Chiến dịch Điện Biên Phủ vẫn theo phương
châm “tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu”. Chỗ yếu về thế chiến lược
878