Page 429 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 429
ông phá lên cười ha hả: “Rồi, rồi, mày cảm trước còn hóa gì nữa!”.
Sau tiếng cười vui, ông im lặng một lúc rồi nói như cách cha nói với
con, rằng ông tin hai đứa yêu nhau thật lòng, ông ủng hộ cuộc hôn
nhân này, nhưng muốn cả hai phải thấy trước những khó khăn tinh
thần do sự khác biệt giữa hai gia đình để mà cùng nhau chịu đựng,
cùng nhau vượt qua. Ráng mà sống tử tế với nhau, đừng có mỗi lúc
mệt mỏi trước các thử thách của cuộc sống lại trách móc làm khổ
nhau và khổ cho cả những người đã ủng hộ lựa chọn của mình. Sau
cuộc gặp đó với đôi trẻ, ông Sáu còn gặp bà mẹ của chàng trai.
Ông nói thật ngắn, thật rõ ràng, vừa như an ủi, vừa như kêu gọi
và thuyết phục người vợ liệt sĩ, đồng đội của ông: “Chị à, tụi nó yêu
nhau thật lòng, dám chấp nhận những thiệt thòi có thể có khi đến
với nhau trong khi bối cảnh định kiến còn nặng nề và có lẽ còn khá
lâu dài. Thương con thì nếu chưa nhiệt tình tán thành cũng đừng
cản trở nó. Những định kiến rồi sẽ phải qua, nếu không thì cộng
đồng dân tộc làm sao liền lạc, mạnh mẽ được hả chị. Vả lại, chị nghĩ
coi, mình nói không phân biệt đối xử với những người khác chính
kiến, khác lựa chọn chính trị và hiện nay đang ở lại với đất nước.
Nói thì dễ, nhưng khi cái chuyện tréo ngoe đó rơi vô chính gia đình
mình thì mình xử đâu có ngon như nói! Nếu ai cũng vậy, làm sao
người ta thực tin mình, thực tâm muốn sống lâu dài với mình trên
đất nước này, phải không chị. Tôi ủng hộ tụi nó đến với nhau, chị
đừng giận tôi nghe. Nếu có khó khăn gì thì cứ cho tôi biết”.
Người mẹ, người vợ liệt sĩ ấy không hề phiền đến ông Sáu một
lần nào sau cuộc gặp gỡ đó. Những lời ông nói, với bà, giống như một
điểm tựa tinh thần mạnh mẽ để vượt qua những đàm tiếu dai dẳng
trong chính những người bạn cùng gia cảnh cán bộ. Thật may mắn,
cha mẹ vợ của con trai bà thực sự là những người tử tế một cách
không cần phải lên gân, cố gắng. Quan hệ sui gia êm ả suốt gần ba
chục năm qua, như thể chưa từng có một trở ngại, cách biệt nào.
427