Page 643 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 643

Có lần tôi nói: Hình như trời sinh ra em là để hiểu anh. Anh

            cười, không nói gì.
                Người ta hay nói “Nụ cười Võ Văn Kiệt”. Tôi cảm nhận điều đó
            bằng chính trực quan của tôi. Rất ít khi anh để thư ký truyền đạt
            lại ý mình cho tôi. Thường anh trực tiếp trao đổi. Và khi gặp anh, là

            tôi nghe tiếng cười rất cởi mở của anh.
                “Nụ cười Võ Văn Kiệt” có lẽ nổi tiếng từ thời thủy điện Trị An.
            Đấy là thời bao cấp, thời kế hoạch hóa ở các quốc gia xã hội chủ
            nghĩa. Nhưng Võ Văn Kiệt đã phá cách. Thời ấy nghe anh đặt vấn
            đề xây dựng nhà máy thủy điện, Thủ tướng Phạm Văn Đồng chỉ

            cười. Ông nói: Phải lập kế hoạch từ 3 đến 5 năm trước. Võ Văn Kiệt
            cũng cười. Rồi anh nói: Anh cứ cho tôi gặp các đồng chí Liên Xô...
            Vậy  là  Võ  Văn  Kiệt  “phá  cách”  luôn  ở  Liên  Xô.  Đi  tới  đâu  cũng
            những cái lắc đầu... thông cảm. Vậy mà cuối cùng Baibakov, Phó
            Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô, cũng phải chấp nhận cái phá

            cách của Võ Văn Kiệt. Cái lý thì không có. Nhưng cái tình thì không
            sao từ chối Việt Nam được. Cái tình và nụ cười cởi mở, chân thành
            của Võ Văn Kiệt đã vượt qua mọi rào cản của “kế hoạch hóa” xã hội
            chủ nghĩa. Cảng Sài Gòn đã mở rộng đón các đồng chí Liên Xô và
            trang thiết bị cho nhà máy thủy điện đầu tiên do kỹ sư và công nhân

            Việt Nam trực tiếp xây dựng.
                “Nụ cười Võ Văn Kiệt” đến với Lý Quang Diệu, để ông có thể
            rút ruột ra nói cho Việt Nam rõ hơn những bí ẩn của công cuộc vận
            hành một đất nước theo cơ chế thị trường. Nụ cười ấy đi vào các

            nước ASEAN, đi qua Đức, Niu Dilân,... và đi vào cuộc đụng đầu căng
            thẳng với Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ để hòa giải mối quan
            hệ Việt - Trung...
                Một lần đi về căn cứ của anh ở giữa Cà Mau và Bạc Liêu, tôi
            nghe anh dặn anh em phục vụ: Nhớ mua trái cây. Tôi hỏi anh ở đó

            giờ vẫn có người ở sao? Anh cười, nhưng không nói gì. Sau hơn một
            giờ  trên  canô,  chúng  tôi  cập  bến  ở  một  hoang  đảo  toàn  sú,  vẹt...

                                                                             641
   638   639   640   641   642   643   644   645   646   647   648