Page 672 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 672
Sài Gòn, lô nhô những mái nhà cao thấp và những khúc sông ngoằn
ngoèo tĩnh lặng như còn ngái ngủ.
Trên máy bay, tôi xếp chỗ để Trịnh Công Sơn ngồi cạnh anh Sáu
đúng như một khách mời. Tôi và Trung tá Long ngồi hàng ghế sát
phía sau. Câu chuyện râm ran, vui vẻ và không theo một chủ đề
nào, bỗng anh Sáu nói:
- Sơn ra Hà Nội lần này nên sáng tác một bài hát về Hà Nội,
Hà Nội bây giờ là của cả nước, cũng là của Sơn, chứ không phải của
riêng những người dân Hà Nội đâu nhé.
Nghe anh Sáu nói thế, mọi người ngồi phía sau nhao nhao cùng
nói: “Anh Sáu nói đúng quá”. Tiếng một ai đó vọng lên: “Nhạc sĩ
chưa xong bài hát về Hà Nội, chúng em chưa cho về Sài Gòn”. Mọi
người cùng cười vui. Trịnh Công Sơn nói với anh Sáu:
- Em cũng có ý định thế, nhưng phải có cảm xúc sâu sắc thì mới
sáng tác được bài hát hay.
- Chắc nhạc sĩ muốn gợi ý anh Sáu giới thiệu cho một cô gái Hà
thành duyên dáng, thướt tha, mắt ướt đong đưa, má hồng môi thắm
chứ gì. Tôi xen vào. Tiếng cười rộ lên. Trịnh Công Sơn nói:
- Nếu được như thế thì tốt quá!
Anh Sáu cười vang và hỏi lại:
- Thật thế hả?
Trịnh Công Sơn cười và trả lời:
- Em nói đùa cho vui thôi, chứ việc này em tự lo liệu được, chưa
phải nhờ đến anh Sáu, hơn nữa anh bận trăm công nghìn việc, thời
gian đâu mà lo việc này cho em.
Ngừng một lát Trịnh Công Sơn hỏi:
- Anh Sáu ra Hà Nội đã mấy năm rồi, ấn tượng sâu sắc nhất của
anh về Hà Nội là gì?
- Là mùa thu. Anh Sáu nói ngay. Mùa thu ở Hà Nội lạ kỳ lắm.
Chiều xuống, trời se lạnh, tự nhiên cảm thấy buồn, một nỗi buồn
vô cớ, tự nhiên cảm thấy nhớ, một nỗi nhớ bâng khuâng không
biết nhớ ai. Có những đêm thao thức không ngủ được, qua cửa sổ,
670