Page 671 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 671
- Thế thì còn gì bằng, chưa bao giờ Sơn nghĩ đến điều này.
- Sơn cứ về chuẩn bị, nếu anh Sáu đồng ý thì tôi sẽ báo.
Nói xong, tôi cứ băn khoăn mãi, làm thế nào để anh Sáu cho
phép Trịnh Công Sơn được cùng theo chuyên cơ ra Hà Nội. Buổi tối,
sau khi mọi việc xong xuôi, tôi cùng Trung tá Long, đội trưởng bảo
vệ, lên gặp anh Sáu để thống nhất chương trình làm việc cho ngày
mai. Lúc xong việc tôi nói với anh Sáu:
- Lúc nãy hỏi chuyện, em mới biết Trịnh Công Sơn chưa hề đến
Hà Nội bao giờ.
- Thế à? Hỏi xem Sơn có muốn đi Hà Nội thì gọi mai đi luôn. Anh
Sáu nói một cách dứt khoát, không đắn đo gì cả.
Tôi rất mừng và chỉ cần có thế. Một điều quan trọng nữa là
Trung tá Long cũng nghe chính lời anh Sáu nói. Ra khỏi phòng làm
việc, Trung tá Long nói nhỏ với tôi:
- Anh Ba này, tôi điện cho Cục Bảo vệ để xin ý kiến nhé?
- Không nên đâu. Tôi phải gạt đi ngay, vì tôi biết những việc như
thế này chẳng bao giờ Cục Bảo vệ lại chấp nhận một cách dễ dàng.
- Nhưng không báo cáo thì sau này họ có thể khiển trách mình.
- Anh cứ coi Trịnh Công Sơn như một cán bộ mà anh Sáu mời
đi cùng để làm việc chứ không phải là người đi nhờ chuyên cơ ra Hà
Nội thì Cục Bảo vệ sẽ không vặn vẹo gì anh đâu. Tôi sẽ có cách nói
để làm yên lòng họ.
Nghe tôi nói thế, Trung tá Long cũng thấy yên tâm. Việc thu
xếp đưa nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ra Hà Nội thế là ổn thỏa. Sáng hôm
sau tôi đến đón Trịnh Công Sơn. Anh đi cùng xe với tôi ra thẳng tới
chỗ máy bay đỗ, không qua sự kiểm soát nào của hải quan. Thu xếp
chỗ cho mọi người xong xuôi, tôi quay lại phòng đợi đón anh Sáu lên
máy bay.
Chiếc chuyên cơ IAK40 cất cánh lúc 7 giờ tại sân bay Tân Sơn
Nhất, chúng tôi tạm biệt Sài Gòn vào một buổi sớm trời trong xanh
và mát mẻ. Chẳng mấy chốc, chiếc chuyên cơ đã nhẹ nhàng đưa
chúng tôi vào khoảng trời mênh mông, để lại phía dưới là thành phố
669