Page 673 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 673
nhìn ánh trăng suông tỏa xuống Hồ Tây, cảnh tượng sao mà đẹp thế,
không gian sao mà mênh mông thế và tự nhiên cảm thấy đời người
sao mà ngắn ngủi, con người sao mà nhỏ bé và mong manh trong cái
vũ trụ bao la này đến thế.
Anh Sáu ngừng một lát rồi tiếp:
- Lắm lúc mình cũng có những ý nghĩ rất là kỳ cục, chẳng hạn
sau này ai sẽ ngồi đây ngắm trăng suông như mình, họ có nghĩ
giống mình không, và thế là một sự nuối tiếc vu vơ từ từ đến, mình
tiếc mà không biết tiếc cái gì, thật là lạ, ở Sài Gòn chưa bao giờ mình
có cảm giác đó. Có những đêm bâng khuâng không ngủ được, lại
phải sang chỗ Ba Định gọi Long và Đệ (hai cán bộ trong đội bảo vệ)
dậy chơi mấy ván tú lơ khơ cho khuây.
Mọi người lặng thinh nghe anh Sáu nói và mỗi người có những
suy nghĩ riêng của mình.
Trịnh Công Sơn suy nghĩ một lát và nói:
- Em cứ nghĩ chỉ có bọn nghệ sĩ tụi em mới hay buồn vay nhớ
mướn, còn anh Sáu, một người được tôi luyện và trưởng thành từ
chiến tranh, từ gian khổ và nguy hiểm, trước kia lúc nào cũng chỉ
là chiến đấu và bây giờ lúc nào cũng chỉ là công việc. Anh có những
cảm xúc như vừa kể, đúng là một điều bất ngờ đối với em. Nếu anh
Sáu không hoạt động chính trị mà hoạt động nghệ thuật thì chắc
anh cũng có thể là một nghệ sĩ lớn.
- Anh Sáu có một tấm ảnh được giải nhất của Hội Nghệ sĩ nhiếp
ảnh đấy nhé. Tôi ngắt lời Trịnh Công Sơn. Vừa lúc đó có tiếng loa
thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh. Mọi người thắt đai an toàn
và câu chuyện ngừng ở đó. Tôi rất mừng vì ý tưởng của anh Sáu và
Trịnh Công Sơn trùng nhau, một điều mà tôi chưa hề nghĩ đến, đó
là cần có một ca khúc của Trịnh Công Sơn về Hà Nội. Riêng tôi, có
một điều mừng hơn là đã tìm thấy một lý do để làm yên lòng Cục
Bảo vệ về sự có mặt của Trịnh Công Sơn trên chuyến chuyên cơ này.
Máy bay hạ cánh an toàn và chẳng mấy chốc chúng tôi về đến
khu biệt thự Hồ Tây. Tôi đưa Trịnh Công Sơn về nghỉ tại phòng làm
671