Page 87 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 87

Tôi còn nhớ khi bắt đầu xây dựng đường điện 500kV không phải

            dễ dàng. Có nhiều ý kiến khác nhau (đồng tình và không đồng tình),
            có những đồng chí lãnh đạo cấp cao phát biểu trong cuộc họp Quốc
            hội đề nghị kiểm điểm thi hành kỷ luật anh Kiệt, với nhiều lý do
            khác nhau, trong đó có nói anh Kiệt làm sai luật vì chưa được Quốc
            hội thông qua. Nhưng thái độ của anh Kiệt bình tĩnh, vô tư, không
            định kiến...

                Khi làm Thủ tướng, anh Kiệt rất trăn trở làm thế nào để giải
            quyết tốt nhất vấn đề lương thực, đảm bảo cho dân đủ ăn và xuất
            khẩu. Nhiều lần trao đổi với tôi (lúc đó tôi trong Ban Bí thư, làm
            Trưởng ban Nông nghiệp Trung ương), anh Kiệt nói: “Tôi tiếp tục
            chỉ đạo khẩn trương để khai thác Đồng Tháp Mười vì đây là vựa lúa
            lớn nhất đồng bằng sông Cửu Long, còn ông nghiên cứu đổi mới cơ
            chế chính sách đối với nông nghiệp” (sau đó có Nghị quyết 10). Xuất
            phát từ đó, anh Kiệt chỉ đạo khai thác Đồng Tháp Mười để góp phần
            giải quyết lương thực cho cả nước. Khai thác Đồng Tháp Mười là ý

            chí táo bạo của anh Kiệt, vì vùng này “muỗi kêu như sáo thổi, đỉa
            lội lên như bánh canh”, trên đồng cỏ năn, đất và kênh nước phèn độ
            cao. Vậy mà ta đã khai thác trở thành vùng trọng điểm có sản lượng
            lúa cao nhất ở đồng bằng sông Cửu Long.
                Vào  tháng  4/2008,  tôi  và  anh  gặp  nhau  tại  tỉnh  Hậu  Giang.
            Sau khi dự cuộc míttinh kỷ niệm ngày 30/4, về phòng nghỉ, anh trò

            chuyện với tôi. Anh nói: “Tôi đã ghi trong sổ tay: khi tôi mất, thiêu
            ở Sài Gòn, tro của tôi đem rải xuống sông Sài Gòn, đoạn sông mà
            hai con tôi và vợ tôi bị thảm sát năm 1966”. Và anh nói tiếp: “Thằng
            Dũng con đầu lòng cũng hy sinh”. Anh nói đến đây, thấy anh buồn,
            tôi vội vã nói: “Khi anh còn sống thì ở trong tổ chức, khi anh mất do
            tổ chức định đoạt, chớ anh định đâu có được”.
                Sau đó, anh Kiệt thân mật vỗ vai tôi nói: “Lần này tôi cùng ông
            đi vào vùng căn cứ để thăm đồng bào, đồng chí xem đời sống thay

            đổi như thế nào”. Tôi tán thành và hứa sẽ chuẩn bị đi bằng tàu nhỏ,
            chở khoảng 5 - 10 người, ăn uống tự lực, hành trình đi từ Hậu Giang

                                                                              85
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92