Page 43 - 9786045773079
P. 43

của cậu Cung: “Thưa ông, câu đó cũng giống lời hát                                   mệt mỏi. Cái nhìn lim dim của cụ như hướng chúng
                 “Thương người như thể thương thân”?” .                                               tôi lùi lại những năm tháng xa xôi đầu thế kỷ:
                                                         1
                     Thế rồi các bạn trẻ lại cùng thi nhau nói:                                          - Trước ngày cậu Cung đi Huế, chúng tôi vui
                     - Thế là học để biết thương người.                                               chơi như thế nào, thực tình tôi không còn nhớ, dù
                     - Muốn thế phải chăm làm việc.                                                   tôi lớn hơn cậu hai tuổi. Còn sau ngày cậu từ Huế
                     - Như vậy là mình đúng. Mình nói học để làm                                      trở về thì rõ ràng cậu hơn hẳn chúng tôi. Về chuyện
                 những việc có ích.                                                                   học, từ buổi cậu lọt lòng mẹ, dù ở làng Chùa hay ở
                     Một cậu con trai vui vẻ nói với tất cả:                                          Huế, gia đình riêng của cậu cũng chẳng khác gì một

                     - Kể ra, cậu nào cũng có phần đúng của mình.                                     lớp học. Nhà của những thầy đồ xứ Nghệ là như
                 Cậu Cung nói rõ thêm, muốn “thương người như                                         vậy, nhất là nhà cậu Cung, riêng bên ngoại, đã mấy
                 thể thương thân”’ thì phải chăm làm việc có ích để                                   đời kế tiếp nhau dạy học. Ở đó, lòng nhân ái, điều
                 giúp người như làm việc cho chính mình ấy. Có phải                                   tín nghĩa là chuyện được nói đến hằng ngày.
                 không các bạn?                                                                          Cụ Luốc dừng lại một lúc rồi lại đặt tay lên trán
                     Sau câu hỏi ấy, mọi người cùng nhìn về phía                                      và lim dim mắt, không biết cốt dành thời gian cho
                 cậu Cung.                                                                            dĩ vãng tái hiện một cách rõ hơn hay để che giấu
                     Chúng tôi chờ cụ giáo Quê hút xong điếu thuốc                                    xúc động. Cụ nói giọng thật nhỏ:
                 lào để được nghe tiếp:                                                                  - Sau khi bà Cử Sắc qua đời, ông Cử phải về
                     - Tôi nhớ rõ lời của ông cụ: “Chuyện thầy kể thì                                 nghỉ ở nhà một thời gian. Thế là bà con gần xa lại
                 cũng vô tình thôi, nhưng lúc đó, các nếp nhăn trên                                   gửi con đến nhờ ông bảo hộ. Tính ông Cử hiền lành

                 khuôn mặt cụ Kép như đã giãn ra. Những lời kể về                                     dễ dãi, giúp được ai cái gì là ông sẵn lòng không
                 người cháu đã làm ấm thêm tấm lòng của người bà”.                                    chút nề hà. Các phụ huynh mượn mấy gian nhà ông
                     Cặp mắt đục mờ của cụ Luốc  bỗng mất hết sự                                      hương Nhàn để đặt lớp học. Tôi chưa đủ sức theo
                                                   2
                                                                                                      học lớp đó, chỉ thỉnh thoảng rủ cậu Cung đến chơi.
                 ___________
                                                                                                      Một lần, trong giờ tập làm câu đối ứng khẩu, ông
                     1. Nguyên văn lời kể của cụ Quê: “Rộng lòng thương                               Cử ra: “Bạch thanh nhãn” nghĩa là “mắt xanh
                 người như thương người thân mà làm việc hết sức mình,                                trong”. Cả lớp còn loay hoay chưa ai tìm ra câu đáp.
                 như vậy hẳn là người có học”.
                     2. Tên thật là Nguyễn Thuyên, cũng còn gọi là cố Chắt                            Thoáng thấy trong đó có một người vì đau mắt phải
                 Cậy (1888-1973).                                                                     che một tấm khăn vải tây điều, cậu Cung ứng khẩu

                                                                  41                                  42
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48