Page 46 - 9786045773079
P. 46

ngay: “Hồng hắc đầu” tức là “đầu vừa đỏ vừa đen”.   vết bàn tay của những lớp học sinh xưa thì vẫn
 Ai cũng hết nhìn ra sân lại nhìn vào lớp mà cười.   còn. Bà cụ Lành dựa lưng vào một cây cột như vậy
 Người bạn đau mắt cũng cười thoải mái. Ông Cử sợ   mà nói chuyện với chúng tôi. Có lúc cụ dẫn cả
 người học trò nọ mếch lòng nhưng phần khác ông   những câu sách:
 cũng mừng vì thấy đứa con nhỏ của mình đã bắt   - Ông Cử Quỳnh lấy cô ruột tôi. Nhưng vì lòng
                                                                 1
 đầu bộc lộ sự nhanh trí.   quý trọng khoa  bảng, chúng tôi  cứ gọi dượng  là
 Không lâu, ông Cử lại phải trở vào  Huế vì   quan cử. Quan Cử thích ngồi dạy học ở đây không
 những công việc còn dang dở. Cậu Cung vẫn ở lại   riêng vì đây là quê ngoại mà chính vì cảnh núi sông.
 làng Chùa. Bà ngoại gửi cậu đến học với nhà nho   Ngài cáo quan về dạy học cũng cốt là để chung thú
 Hoàng Phan Quỳnh.   vui với nước non, bè bạn. Ngài quan tâm đến sự
 Làng Hữu Biệt, nơi trước kia cụ Hoàng Phan   phát triển trí lực của lớp người sau.

 Quỳnh ngồi dạy học nay đã nằm trong hợp tác xã   Cụ Nguyễn Thị Lành say sưa nói đến việc dạy
 Nam Giang. Trong sự đổi thay đi lên mới mẻ, Hữu   học của ông Cử:
 Biệt vẫn giữ được bóng dáng, đường nét của một   - Quan Cử cứ lắc đầu hoài khi ngài lần lượt gọi
 làng quê xưa của xứ Nghệ: bờ tre, đồng lúa, rặng   hết cả Trông và Mọng mà cả hai đều không thuộc
 núi, cây cầu và một ngôi đền cũ, đền Độc Lôi, chứng   bài. Trông và Mọng là hai con trai của quan Cử.
 tích của những thiên truyện thần kỳ.   Xưa, các cụ hay đổi con cho nhau mà dạy nhưng
 Đi qua những ngôi nhà ngói đỏ, tường vôi trắng   quan Cử nhận ra các con mình  học không  được
 trẻ trung vang vang tiếng cười và tiếng máy thu   chăm nên ngài phải tự kèm cặp lấy. Sau những cái
 thanh, chúng tôi bước đến khu vườn và ngôi nhà   lắc đầu ấy, quan Cử gọi đến cậu Cung. Đọc xong,
 cụ Nguyễn Trọng Vỹ xưa, nơi cụ Hoàng Phan   cậu hỏi thầy:
 Quỳnh ngồi dạy học. Cụ Nguyễn Thị Lành , người   - Sách nói là “làm điều lành thì được trả điều
 1
 con gái còn lại duy nhất của cụ Vỹ tiếp chúng tôi   lành, làm điều ác tất phải chịu điều ác. Nếu chưa
 ngay trong ngôi nhà có từ buổi ấy. Nhà đã cắt làm   thấy vậy là do thời gian  chưa  đến”. Thế ta,
 đôi cho hai người cháu và có tu sửa lại nhưng   những kẻ làm điều lành cứ ngồi mà đợi thì biết
 những cây cột láng bóng có dấu son, dấu mực theo   đến bao giờ?

 ___________     ___________
 1. Tuổi Giáp Ngọ (1894).   1. Tiếng Nghệ, chỉ người lấy cô hay dì.

    43           44
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51