Page 73 - 9786045773079
P. 73
làm nền nhà. Chất nhựa của đá góp phần tạo thành Những buổi từ rừng sâu trở về, cậu thường kể
máu thịt của con người. Cụ Hoàng Cường bưng chuyện cho chúng tôi nghe. Chúng tôi chưa hiểu gì
1
từng bát nước mời chúng tôi. Tôi có cảm tưởng cánh mấy nhưng cậu vẫn rất say sưa.
tay của cụ cũng gồm những thỏi đá ghép lại. Có Cụ Cường đưa tay chỉ về phía có một khối lù lù:
phải đó là kết quả của một đời cuốc bẫm, cày sâu. - Hòn núi ấy, dân ở đây quen gọi là Rú Giao,
Gật đầu mấy cái liền, cụ Cường kể: cũng có người gọi là Rú Giáo. Tôi chỉ tưởng rú trùng
- Đây xưa nguyên là nơi dạy học của cụ Huyện tên với con dao, ngọn giáo thế thôi. Rồi một bận,
Diễn Châu . Cụ Phó bảng sang chơi bên này để dạy bọn trẻ chúng tôi được ngồi quây quần bên cậu. Một
2
thay cụ Huyện một thời gian. Tôi thì cha chết, mẹ bạn nhắc đến rú ấy gọi là Rú Giáo. Cậu hỏi: “Không
tái giá về đây. Bố dượng tôi làm nhà ở đợ ngay trong biết có phải tên núi là thế không vì không có gì đáng
vườn của ông chủ nuôi cụ Huyện. Nhờ đó, tôi được gọi là giáo cả?”. Một anh ra bộ láu táu: “Thế cậu bảo
gặp cậu Cung. là rú chi? Té ra cậu biết hơn bọn mình ở đây?”. Một
Không phải cậu Cung sang đây để học. Nói thế anh khác gắt lại: “Im mà nghe, làm như gà cậy thế
đúng mà cũng không. Đúng vì cậu không ngồi nghe chuồng ấy!”. Lời của cậu Cung đã làm cho tình thế
giảng ở lớp, không đúng vì gặp gốc cây cổ thụ nào dịu lại: “Nhân hỏi về một câu chuyện ngày trước,
cậu cũng hỏi, thấy tấm bia dựng trước cổng chùa mình có được cố nhất Xuân của làng ta kể cho nghe
1
cậu cũng xem, nhất là đối với những sự tích lớn ở rằng, tên núi này xưa là Tràm. Mà các bạn biết đấy,
trong vùng thì cậu ra công tìm hiểu. Cậu hỏi những nhiều núi có tên như thế. Nhất là những núi ở gần
lúc giặc kéo về bao vây quân cụ Phan Đình Phùng làng cứ ngày một tràm thấp đi. Nhưng rồi đến khi
thì xóm làng ở đây như thế nào. Cậu tìm đến ta đánh quân Ngô, núi này là nơi giao nhận lương
chuyện trò với những người đã tham gia chiến đấu thực, khí giới để chuyển sang bên thành Lục Niên.
trong hàng quân của cụ Phan. Cậu theo những Hết giặc, bà con mình họp nhau quanh chân núi để
đoàn người đốt than, chặt nứa lên tận vùng tiếp ăn mừng và lấy tên núi là Giao Lương. Dần dần, để
giáp với núi Ngàn Trươi. Các ông, các bà ở núi về giản tiện, bà con mình gọi tắt là núi Giao”. Mấy bác
cứ khen là cậu dẻo chân. hàng xóm cũng nhập bọn với chúng tôi tự bao giờ.
___________
___________
1. Cụ Hoàng Cường sinh năm 1896.
2. Tức cụ Võ Tất Đắc. 1. Cố nhất cũng gọi là cố thủ chỉ, người cao tuổi nhất làng.
71 72