Page 75 - 9786045773079
P. 75

Một bác nhìn cậu Cung mỉm cười: “Cậu này mới đến                                     giặc Pháp triệt hạ và bắt đổi tên thành làng Lạc
                 đây mà thông thuộc  tên rào, tên rú như là thổ                                       Thiện. Làng có bị đốt phá nhưng rồi cây vườn lại
                 công”. Cụ Cường thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:                                          mọc, cửa nhà lại dựng. Tên làng chỉ đổi trên giấy tờ
                     - Anh ạ, hồi ấy tự thấy mình đói rách, những                                     sổ sách. Người dân làng cậu ấm vẫn gọi tên làng
                 buổi đầu, tôi không dám lại gần cậu. Nhưng cậu thì                                   mình là Trung Lễ.
                 khác, hễ thấy tôi là cậu khoát tay, gọi đến. Có lúc                                     Cậu Cung trở lại Nam Đàn bằng con đường qua

                 cậu đón lấy em bé trên tay tôi bế giúp. Cậu cứ hỏi:                                  đò Vĩnh Đại. Thân phụ của cậu thích đi như vậy
                 “Đã ăn cơm chưa? Cơm có no bụng không?”. Nhìn                                        mặc dầu đường đi gặp nhiều cách trở.
                 thấy áo tôi rách, cậu vuốt sửa lại và bảo: “Bế em thì                                   Từ bến đò Vĩnh Đại nhìn ra là một vùng trời
                 chóng rách áo, về nhà nhớ nhắc để mẹ vá cho”.                                        nước bát ngát, bao la. Đó là ngã ba Chợ Tràng. Sông
                     Nghe chuyện cụ Cường, tôi nhớ ngay đến lời bà                                    Lam từ đây thật rộng lòng no nước. Thuyền bè trăm
                 Chế ở Võ Liệt. Bà kể:                                                                ngả, sản vật trăm miền: ngô Cây Chanh, chè Đất
                     - Không chỉ riêng  đối với chúng tôi. Cả anh                                     Gay, mít Hương Sơn, bưởi Phúc Trạch, khoai Chợ
                 Phạm Thơi hồi đó là mõ làng, cậu Cung cũng cứ tôn                                    Rộ, mía Nam Đàn, tơ lụa Chợ Hạ, giường tủ Thái
                 trọng như đối với những người cao sang khác. Căn                                     Yên, cày cuốc Chợ Hồ, Chợ Trổ. Những khoang
                 nhà bé nhỏ của anh Thơi dù bên trong sạch sẽ mấy,                                    thuyền đằm nặng, thuận gió xuôi buồm lướt đi bên
                 bởi cái tội vạ lây, cứ bị người ta dè bỉu, khinh miệt,                               cạnh những bè nứa, gỗ, giang, mây, củ nâu, mộc
                 chỉ có người như anh Thơi hay nghèo hơn thế mới                                      nhĩ, của cải của núi, của ngàn. Những mảng bè nửa

                 lui tới. Thế nhưng cậu Cung thì cứ ra vào thăm hỏi                                   chìm nửa nổi, tựa hồ trôi giạt lênh đênh mà thật
                 giúp đỡ anh Thơi như thường.                                                         vững chắc, đằm đã. Sông nhóm về đây sự giàu có
                     Xóm Đá Du Đồng cũng như thôn Hạ Võ Liệt, ở                                       của quê hương.
                 đó mấy người đói nghèo, khổ tủi bỗng có ngày được
                 một người bạn nhỏ biết đến và nói với mình những
                 lời thân thương. Xóm Đá của bé Cường đã tiễn cậu
                 Cung vào một buổi chiều khi bóng núi Ngàn Trươi
                 đổ xuống cánh đồng Đức Thọ. Cậu đã băng Rú Miện
                 đi xuống làng Trung Lễ - quê cậu ấm Lê Ninh. Bởi
                 việc dấy quân Cần Vương của cậu ấm mà làng bị

                                                                  73                                  74
   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80