Page 77 - 9786045773079
P. 77

“Ối thầy chánh, thầy phó ôi! Ối ông đội, ông cai
                                                                                                      ôi. Các ông tha cho con tôi. Vợ nó bụng mang dạ
                                                                                                      chửa mà trong nhà tiền hết gạo không. Anh nó đã
                                                                                                      vì các ngài mà bỏ xác nơi rừng xanh núi đỏ. Tôi cắn

                                                                                                      rơm, cắn cỏ lạy các ngài”.
                          AI ĐI LÊN CHỐN CỬA R O                                                         Bà lão theo đoàn phu mà đi, trông đã kiệt sức
                                                                                                      lắm rồi nhưng vẫn cố kêu rống lên như vậy. Đáp lại
                 Đ     ối với cậu Cung, bãi Dăm Chùa chưa bao giờ                                     lời kêu van thảm thiết ấy là làn roi từ tay viên cai
                                                                                                      phu mặt lạnh như tiền, vút lia lịa vào tấm thân già
                       rùng rợn hoang vắng như ngày ấy, một ngày
                 cuối năm 1904. Vì nơi đó đã vùi sâu xuống lòng đất                                   nua, còm cõi.
                 người bà ngoại vô cùng kính yêu.                                                        Viên phó tổng đi sau cùng, quần cháo lòng đã
                     Không ai dỗ được cậu đi về. Bà An, dì ruột của                                   đứt hết gấu, khăn đóng kéo trật ra sau gáy. Y cũng
                 cậu đã khản cả cổ, cất không lên tiếng. Bà muốn                                      cầm một cành roi lăm lăm vút vút, miệng phả nồng
                 nói với cậu: “Cháu ơi, cháu đau đớn một thì dì đau                                   nặc mùi rượu:

                 đớn mười, vì bà vạch ruột đẻ ra dì, đẻ ra mẹ cháu,                                      - Không thoát được đâu các con ơi, trời thấp thì
                 song biết làm thế nào?”. Nhưng bà chỉ thốt ra được                                   phải đi còng chứ biết làm sao!
                 mấy tiếng: “Thôi cháu ơi, trời tối thật rồi!”... là khóc                                Y cứ an ủi dọa dẫm đoàn phu theo tư tưởng bạc
                 òa lên.                                                                              nhược như vậy. Cái chức phó tổng của y mới có từ
                     Cậu Cung phải theo dì mà đi về. Chốc chốc, cậu                                   khi việc bắt phu ở các làng xã gặp nhiều khó khăn.
                 ngoái nhìn lại, nhưng nào có thấy bà đâu, bốn bề                                     Thực dân phải cho đặt thêm một viên phó tổng nữa
                 quạnh vắng.                                                                          gọi là “phó tổng tăng thiết”  để  đốc thúc truy nã
                     Bà ngoại qua đời, tổn thất ấy làm đổi thay lớn                                   người bị bắt phu. Thôi thì những tên  đó tha hồ
                 trong cuộc sống của cậu. Lâu nay thân phụ lấy cớ                                     hoạnh họe dân, ăn hối lộ.
                 phải ở nhà phụng dưỡng mẹ già để từ chối việc đi                                        Cậu Cung  đứng sững lại. Cậu nhíu  đôi lông
                 làm quan. Nay ông không còn viện được lý do gì                                       mày, cắn chặt môi và ứa nước mắt. Trên con đường
                 nữa. Mà cảnh sống chung quanh thì thật đau lòng                                      hàng tỉnh đi qua làng Sen này, lâu nay diễn ra biết

                 khôn xiết.                                                                           bao cảnh tượng như vậy.

                                                                  75                                  76
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82