Page 130 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 130

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                       ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 không hiểu phải hành động như thế nào. Chợt nảy ra ý   dài, mộc mạc, trên mặt bày la liệt từng chồng báo các thứ
 định đi tìm ông Nguyễn Ái Quốc. Anh em bàn nhau rồi   tiếng: Anh, Pháp, Đức..., mấy cái ghế. Và một bản đồ thế
 cử  tôi  đi.  Trước  đây,  tôi  đã  định  đi  tìm  ông  Nguyễn   giới khổ lớn treo trên tường. Tôi nhẹ nhàng đi lại gần xem.
 nhưng không hiểu địa chỉ, cứ sợ về Pari như chim chích   Ở chỗ Việt Nam, vết tay người và nét bút chì đã làm cho
 vào rừng. Lần này anh em cử đi, lại nắm chắc lấy tờ báo   màu in và giấy, bóng lại. Có người thường xuyên suy nghĩ
 Người cùng khổ, tôi hăng lắm, không sợ gì cả hăm hở lên   về dải đất này đây? Bất giác tôi cũng đứng lặng một hồi.
 đường ngay. Hình như ở Pari, ông Nguyễn Ái Quốc đã   Việt Nam xa Pari quá. Đồng bào mình bây giờ ra sao?
 biết chúng tôi sẽ đến tìm và có ông thì chẳng ngại cái gì   Chờ mãi, chờ mãi. Đến 5 giờ chiều, hai người Bắc Phi
 nữa.        báo cho tôi biết hôm nay đồng chí Nguyễn Ái Quốc không
 Ngồi trên xe lửa, 11 giờ trưa tới Pari. Ở ga xuống, gặp   đến tòa soạn báo và cho tôi địa chỉ của đồng chí ở phố
 bất  kỳ  ai  là  người da vàng  cũng  chìa địa chỉ  báo  Người   Gôbơlanh (Rue de Gobelins) Quận 13, cách tòa soạn hơn
 cùng khổ ra hỏi đường. Tôi nghĩ người da vàng là người   một cây số. Gôbơlanh có nghĩa là tấm thảm. Phố này thời
 thuộc địa, người thuộc địa ở Pari không ít thì nhiều cũng   xưa có lẽ dệt thảm. Bây giờ thì những người bình thường
 biết  báo  Người  cùng  khổ.  Quả  nhiên,  nhiều  người  chỉ   ở.  Tôi  đến phố  Gôbơlanh,  tìm tới  nhà  số  6, leo  lên  tầng

 đường cho chúng tôi. Tôi đến đường Mácsê đê Patoriacơ   hai. Tôi hồi hộp lắm. Đồng chí Nguyễn Ái Quốc là người
 (Márché des Patriarcher) ở Quận 6. Phố này cổ. Tòa báo   như thế nào và đồng chí sẽ đối xử với tôi ra sao? Tôi giơ
 "Người cùng khổ" ở phố này, trước cái chợ bán các thứ   tay gõ cửa. Có tiếng giày lại gần và mở cửa. Một người
 nhì nhằn. Ngoài cửa tờ báo có một hòm thư dán cái đầu   trạc ba mươi, ba mươi hai gì đó, cao gầy trắng trẻo, đứng
 đề nho nhỏ của báo. Tòa báo ở tầng dưới cùng, chỉ có hai   trước mặt tôi tươi cười:
 gian vừa phải. Hai người Bắc Phi đang hí húi làm việc, xé   - Anh tìm ai? (Lúc ấy tôi còn trẻ lắm, chưa hai mươi).
 phong bì, viết lách, dập xóa.   - Tôi tìm... ông Nguyễn Ái Quốc!
 Hai người niềm nở mời tôi ngồi chờ rồi tiếp tục làm   - Tôi đây, mời anh vào!
 việc. Tôi nghe thỉnh thoảng họ lại nói với nhau bằng tiếng   Đồng chí Nguyễn Ái Quốc đang đứng trước mặt tôi,
 Pháp: "Cái này đồng chí Nguyễn Ái Quốc đã xem chưa?",   đang tươi  cười thân  mật mở  rộng  cửa  mời tôi  vào.  Tôi
 "Cái này đồng chí Nguyễn Ái Quốc đã duyệt chưa"...    nhớ lúc ấy tôi có đứng sững lại giây lát, để nhìn kỹ thêm

 Xem ý mọi người rất kính trọng đồng chí Nguyễn Ái   đồng chí Nguyễn Ái Quốc xem người ra mở cửa lúc chưa
 Quốc. Ngồi đợi, tôi đưa mắt nhìn tờ báo. Một cái bàn gỗ   tự giới thiệu với người bây giờ vẫn là một hay hai. Vẫn là


    127       128
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135