Page 131 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 131

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



             một, vẫn dáng người cao, dong dỏng gầy trong bộ quần                                huy giỏi và hiểu giá trị người chỉ huy giỏi. Gặp đồng chí
             áo dạ đen đã cũ và đặc biệt đôi mắt, đôi mắt to, sáng lạ                            Nguyễn Ái Quốc, tôi thấy tin đồng chí một cách đặc biệt,
             lùng  ấy.  Tôi  theo  đồng  chí  Nguyễn  Ái  Quốc  vào  nhà,                        như chưa bao giờ tôi tin ai như thế. Với đồng chí Nguyễn
             thoải mái tự nhiên ngay, không rụt rè nữa. Ở góc buồng                              Ái Quốc thì vào dông ra bão cũng không ngại. Đồng chí
             kê một cái bàn. Rất nhiều sách, báo, tạp chí. Bên cạnh có                           có sức hấp dẫn lạ thường. Ai đã gặp đồng chí là cứ muốn
             một cái giường sắt và một cái tủ đứng nho nhỏ. Vẻn vẹn                              gặp mãi, muốn được ở bên đồng chí mãi.
             có  thế.  Nhưng  căn  buồng  sạch  sẽ,  sáng  sủa  thân  mật                            Tám giờ sáng hôm sau tôi lại đến. Đồng chí Nguyễn
             khác thường.                                                                        Ái Quốc đã chờ tôi, vẫn bộ quần áo dạ đen xuềnh xoàng
                 Đồng chí Nguyễn Ái Quốc hỏi quê tôi ở đâu, đến có                               hôm qua để dắt tôi đi chơi Pari. Chúng tôi ra phố, đi vòng
             việc gì..., tàu biển bao lâu đi một chuyến, có vất vả không,                        vèo rất nhiều đường, qua cái phố Mônggiơ (Monges) dài
             sinh hoạt thế nào. Lúc ấy, tôi mới biết đồng chí trước cũng                         lắm, chúng tôi cứ kéo bộ miết. Tôi để ý đôi giày của đồng
             là công nhân làm tàu. Thảo nào nói đúng tiếng trong nghề                            chí Nguyễn Ái Quốc đã cũ, là loại đế rất cao, có cổ để đi
             mình.  Đồng  chí  đi  đã  lắm,  phần  lớn  những  nơi  tôi  tới                     bộ lâu mòn, lâu hỏng. Vừa đi vừa nói chuyện, độ gần một
             đồng  chí  đều  thông  tỏ  cả.  Đồng chí  không  giới  thiệu  ra                    giờ sau, đồng chí dắt tôi vào một phòng triển lãm hội họa.

             đâu nhưng nghe cách nói hỏi thăm cái phố, cái xá, là đủ                             Thú thật lúc đó còn trẻ tôi không hiểu hội họa nên cũng
             rõ. Đặc biệt, đồng chí rất để ý đến đời sống nhân dân các                           không thích lắm. Nhưng đi với đồng chí Nguyễn Ái Quốc
             nước ấy. Rồi chúng tôi nói sang chuyện đất nước. Biết tôi                           là thú rồi. Phòng triển lãm bày đến mấy trăm bức ký họa
             ra đi từ Sài Gòn, đồng chí hỏi tôi rất lâu về Sài Gòn, Chợ                          và rất đông người xem. Đồng chí Nguyễn Ái Quốc quen
             Bến Thành, bến tàu, anh em khuân vác, xe thổ mộ... đôi                              nhiều lắm. Đồng chí Nguyễn Ái Quốc xem tranh rất lâu,
             mắt  trầm  ngâm,  đồng  chí  hỏi  tôi  tỉ  mỉ  từng  cái  nhỏ  và                   rất kỹ, ngắm từng bức và bình phẩm với các bạn Pháp lúc
             chăm chú. Chuyện trò thân mật, thời gian đi nhanh quá,                              đó  cùng  xem  với  đồng  chí.  Những  lời  bình  phẩm  tỏ  ra
             một loáng đã chín giờ tối. Tôi phải cáo từ ra về. Đồng chí                          đồng chí rất hiểu văn hoá Pháp, rất sành nghệ thuật. Các
             hẹn tôi sáng hôm sau, chủ nhật, đến nữa.                                            bạn Pháp gật gù rồi trao đổi ý kiến với đồng chí. Tôi đứng
                 Tôi  về  nhà  trọ  nằm  nghĩ  mãi.  Đồng  chí  Nguyễn  Ái                       nghe, thấy hay, cũng đâm ra chú ý ngắm tranh hơn. Tôi
             Quốc tiếng tăm như thế mà giản dị, khiêm tốn, thân mật                              nhớ các bức tranh của đồng chí Vayăng Cutuyariê, đồng

             vô cùng. Gặp đồng chí, tôi càng thêm kính phục và cảm                               chí Nguyễn Ái Quốc xem đi xem lại mãi. Mấy năm sau
             động. Những người đi biển chúng tôi rất quý người chỉ                               này,  tôi  về  Pari  làm  thợ  in  ở  xưởng  của  lão  tư  bản


                                                                     129                          130
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136