Page 144 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 144

như cái kim chỉ nam, nó chỉ phương hướng cho                                         không nên nói dài, nói phải cho gọn gàng, có nội
                 chúng ta trong công việc thực tế. Không có lý luận                                   dung, nói ít, nhưng cho thấm thía, cho chắc chắn
                 thì lúng túng như nhắm mắt mà đi” , v.v.. Có thể                                     thì quần chúng thích hơn; chớ  nói khô khan,
                                                      1
                 thấy, cách  nói hình  ảnh, ví von là phong  cách                                     cứng nhắc, không hoạt bát, không thiết thực;
                 riêng có của Người.                                                                  phải học cách nói của những người  đi truyền

                     Về cách nói, Chủ tịch Hồ Chí Minh có nhiều                                       giáo, phải chú  ý  đến cách phô diễn ý tưởng hết
                 chỉ dẫn quan trọng. Rằng nói phải thật đơn giản,                                     sức phổ thông, khắc sâu vào trong tâm trí dân
                 rõ ràng, thiết thực, phải có đầu có đuôi, sao cho                                    chúng, phải lấy những thí dụ thường trông thấy
                 ai cũng hiểu  được, nhớ  được, chớ dùng những                                        trước mắt mà  nói, tránh những từ khó hiểu.
                 danh từ lạ, ít người hiểu, chớ nói ra ngoài đề, chớ                                  Theo Người: “Công tác tuyên truyền phải cụ thể,
                 lắp đi lắp lại, v.v.. Người yêu cầu: “Phải học cách                                  thiết thực... Phải làm sao dễ hiểu, nói sao để người
                 nói của quần chúng, mới nói lọt tai quần chúng.                                      ta hiểu  được, hiểu  để làm. Vì thế nên tuyên
                 Tục ngữ có câu: Học ăn, học nói, học gói, học mở.                                    truyền phải thiết thực. Không phải tuyên truyền
                 Nói cũng phải học, mà phải chịu khó học mới                                          để mà tuyên truyền” . Về cách nói, cách tuyên
                                                                                                                             1
                 được. Vì cách nói của dân chúng rất đầy đủ, rất                                      truyền được Người đúc kết: Nói cho ai nghe? Nói
                 hoạt bát, rất thiết thực, mà lại rất giản  đơn” .                                    để làm gì? Nói cái gì? Lấy tài liệu đâu mà nói? Nói
                                                                   2
                 Người khuyên, chớ nói như giảng sách, bởi mỗi                                        thế nào? Tuyên truyền cái gì? Tuyên truyền cho
                 tư tưởng, mỗi câu nói, mỗi chữ viết phải làm sao                                     ai? Cách tuyên truyền thế nào? Theo Người, đó là
                 tỏ rõ  được tư tưởng  và lòng ao  ước của quần                                       những vấn  đề mà người nói, người tuyên truyền
                 chúng, vì  thế, phải  luôn dùng những lời lẽ,                                        phải tự đặt ra và tự trả lời cho được, cho đúng.

                 những thí dụ giản  đơn, thiết thực cho quần                                              Nhiều lần Chủ tịch Hồ Chí Minh nhắc nhở
                 chúng dễ hiểu. Không những thế, Người còn dặn,                                       cán bộ làm công  tác  tuyên truyền chớ lạm dụng
                 trước khi nói phải viết một dàn bài rõ ràng, phải                                    tiếng nước ngoài nhiều quá. Chúng ta không
                 suy nghĩ cho chín, phải sắp đặt cẩn thận, rồi căn                                    chống mượn tiếng nước ngoài để làm cho tiếng ta
                 cứ vào đó mà nói và khi nói phải khiêm tốn, lễ độ                                    thêm  đầy  đủ, nhưng phải có chừng mực, chớ
                 sẽ chinh phục  được người nghe.  Người khuyên,                                       mượn tiếng nước ngoài đến nỗi bỏ cả tiếng ta, đến
                 ____________                                                                         ____________

                     1, 2. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.5, tr.233-234, 341.                              1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.14, tr.159.

                                                                 143                                    144
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149