Page 149 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 149

3. Học cách viết     ngắn lại, cũng những việc như vậy nhưng phải

 Chủ tịch Hồ Chí Minh viết sách, báo từ hồi   viết cho rõ, cho gọn”. Các báo đăng bài của mình
 còn hoạt động ở Pari. Người học cách viết vừa để   đều là báo  phái  “tả”,  đều  nghèo, không trả cho
 học tập, nghiên  cứu, vừa  để phục vụ nhiệm vụ   mình đồng tiền nào. Mình ngày thì đi làm, tối đi
 cách mạng. Năm 1969, tại Đại hội lần thứ II Hội   mít tinh, tuy khá vất vả, nhưng vẫn cố gắng viết
                                                  1
 Nhà báo  Việt Nam, trả lời câu hỏi về kinh   để nêu tội ác của bọn thực dân” .
 nghiệm viết báo, Người tâm sự: “Kinh nghiệm   Sau này, trên bước  đường hoạt  động cách
 của Bác là kinh nghiệm ngược. Bác học viết báo   mạng, Chủ tịch Hồ Chí Minh đều viết sách, báo
 Pháp trước, rồi học viết báo Trung Quốc, rồi sau   và sáng lập ra nhiều tờ báo như: Người cùng khổ
 mới học viết báo Việt Nam.  Còn học thì một là   ở Pháp, Thanh niên, Kèn gọi lính ở Trung Quốc,
 học trong đời sống của mình, hai là học ở giai cấp   Thân ái  ở Thái  Lan,  Việt Lập, Mặt trận, Nhân
 công nhân. Lúc ở Pari, tuy biết nhiều tội ác của   Dân  ở Việt Nam, v.v.. Người là nhà báo  lớn,
 thực dân Pháp, nhưng không biết làm thế nào để   người sáng lập nền báo chí cách mạng Việt Nam.

 nêu lên được. Một đồng chí công nhân ở tòa báo   Cách viết của Người thực hiện mục đích cao đẹp
 Đời sống thợ thuyền cho Bác biết báo ấy có mục   là phục vụ nhiệm vụ cách mạng, nên thường viết
                  ngắn gọn,  súc tích, dễ  đọc, dễ hiểu và  để mọi
 “tin tức vắn”, mỗi tin chỉ năm ba dòng thôi và   người thực hành  được ngay. Ví  như năm 1927,
 bảo Bác có tin tức gì thì cứ viết, đồng chí ấy sẽ   Người viết cuốn Đường cách mệnh để huấn luyện
 sửa lại cho. Từ đó, ngoài những giờ lao động, Bác   cho lớp chiến sĩ cách mạng đầu tiên của nước ta,
 bắt  đầu viết những tin rất ngắn. Mỗi lần viết   trong đó nói rõ: “Sách này muốn nói cho vắn tắt,
 làm hai bản, một bản đưa cho báo, một bản thì   dễ hiểu, dễ nhớ... Vâng!  Đây nói  việc gì thì  nói
 giữ lại. Lần đầu tiên thấy tin được đăng thì rất   rất giản tiện, mau mắn, chắc chắn như 2 lần 2 là 4,
 sung sướng. Mỗi lần  đều  đem tin  đã  đăng trên   không tô vẽ trang hoàng  gì  cả... Sách này  chỉ

 báo so với bài mình đã viết, xem sai chỗ nào. Về   ước ao sao đồng bào xem rồi thì nghĩ lại, nghĩ rồi
 sau  đồng chí  ấy bảo Bác  cố viết dài thêm vài   thì tỉnh dậy, tỉnh rồi thì  đứng lên  đoàn kết nhau
 dòng nữa, rồi lại vài dòng nữa... Cứ thế kéo dài
 đến 15, 20 dòng, rồi đến cả một cột dài. Lúc đó   ____________
 đồng chí ấy lại bảo: “Thôi, bây giờ phải viết rút   1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.12, tr.168.


 147                148
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154