Page 679 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 679

Mới mẻ hơn con đường cứu nước của Hoàng Hoa Thám là chí sĩ yêu nước
                      Phan Bội Châu. Năm 1904, ông phất cao ngọn cờ Duy Tân hội với chủ trương
                      Đông Du sang Nhật để học hỏi. Tuy nhiên, phong trào Đông Du hoạt động được

                      một  thời  gian thì nhà  cầm  quyền  Pháp  thấy  được  mối  đe  dọa nguy  hiểm,  đã
                      thương lượng với Nhật để trục xuất cụ Phan cùng tất cả thanh niên Việt Nam về
                      nước, chấm dứt phong trào Đông Du đang trên đà phát triển.
                            Phan Châu Trinh không đồng tình với con đường cứu nước của Phan Bội
                      Châu, cho rằng “nếu phương pháp của ông Phan mà thành công thì quốc dân
                      đồng  bào  chung  quy vẫn  nguyên  cái  lưng  con  ngựa,  chỉ thay người  cưỡi  mà
                            1
                      thôi” .  Phan  Châu  Trinh  có  dịp  tiếp  xúc  với  những  tư  tưởng  tiến  bộ  của
                      Rousseau, Montesquieu, Voltaire, quan tâm đến tư tưởng dân chủ. Tư tưởng của
                      Phan Châu Trinh tuy tiến bộ, nhưng thay vào đó lại chủ trương “ỷ Pháp cầu tiến
                      bộ”, dựa vào Pháp mà đi lên, để rồi dẫn đến kết quả là phong trào hòa bình phát
                      triển văn hóa và kinh tế ở Bắc, Trung, Nam bị thất bại.
                            Xuất phát từ thực tiễn đất nước, Nguyễn Tất Thành đã vượt khỏi các trào

                      lưu nở rộ trong nước thời bấy giờ, khi nhận thấy các phong trào yêu nước theo
                      khuynh hướng phong kiến (Hoàng Hoa Thám) đã lỗi thời, lập trường dân chủ tư
                      sản (Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh) ở một nước thuộc địa nửa phong kiến
                      ở Việt Nam cũng chưa đủ sức tập hợp được lực lượng để chống lại chủ nghĩa
                      thực dân. Vì vậy, Nguyễn Tất Thành đã quyết định “không đi Phồn Xương, tuy
                      đó là đường ngắn nhất. Không đi Nhật, tuy có các bậc chú bác khuyến khích.
                      Không đi Hoa Nam, tuy ở đó cách mạng Tân Hợi đang bước vào giai đoạn “cử
                                                                                                          2
                      đồ đại sự”. Trong ba đường ấy, Nguyễn Tất Thành không chịu một đường nào” .
                      Người  đã  quyết  định  sang  trời  Tây  cùng  những  hành  trang  mà  bấy  lâu  nay
                      Người đã tích lũy.

                            Sang phương Tây, “mang trong lòng tâm sự của một kẻ mất nước, thấy bất
                      lực trên quê hương mình, thấy không tin ở một sự viện trợ của các nước Á Đông,
                      Nguyễn Tất Thành ra đi với một khát vọng có thể tìm giải pháp cho quê hương,
                      điều chắc chắn là trong đầu óc của Nguyễn Tất Thành, luôn luôn có sự tìm kiếm;
                                                                                                          3
                      đi tới đâu cũng nhận xét, cũng ghi chép, cũng tìm bạn, cũng nghiên cứu…” .
                      Nhưng ghi chép cái gì? Ắt hẳn không phải là những cảnh lạc thú vui chơi, mà đó
                      là những tình cảnh, những nỗi thống khổ của các dân tộc bị áp bức, của tầng lớp
                      lao động, của những người da màu bị khinh miệt và bóc lột, từ đó có sự đồng
                      cảm với những người lao khổ.


                      __________
                            1. Phan Châu Trinh Toàn tập, Nxb. Đà Nẵng, 2005, t. 3, tr. 102.
                            2. Trần Văn Giàu,Trần Bạch Đằng, Vàng trong lửa - Chủ tịch Hồ Chí Minh với miền Nam Tổ
                      quốc, Sđd, tr. 81.
                            3. Trần Văn Giàu, Hồ Chí Minh - Vĩ đại một con người, Nxb. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2010,
                      tr. 763.


                                                               677
   674   675   676   677   678   679   680   681   682   683   684