Page 319 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 319
hàng chục năm sau gặp lại, ông Sáu Dân vẫn không hề quên ai, vẫn
thuộc tên nhớ nết của từng người”.
Dĩ nhiên, những người lính cận vệ cũng chẳng ai không nhớ
ông, thương ông. Cho dù khoảng cách, vị trí công tác giữa ông và
họ cách xa nhau, nhưng suốt những năm tháng gian khổ, cuộc
sống sinh hoạt giữa ông và họ vẫn chưa bao giờ cách biệt. Ông Sáu
Dân thương lính như con, như em, đối xử với họ như người chung
một nhà.
Gọi là cận vệ cho oai, nhưng kỳ thực, những người đi theo bảo
vệ, chăm sóc ông Sáu thời chiến tranh đều là những tân binh còn
rất trẻ, chỉ 17 - 18 tuổi, cá biệt có những “cậu nhỏ” tuổi chỉ mới 15.
Ông Hồ Văn Một, cận vệ của ông Sáu Dân ở Mỏ Cày, Bến Tre hồi
đầu những năm 70 nhớ lại: “Hồi đó, tôi mới 16 tuổi. Nhiệt tình yêu
nước thì đi theo cách mạng chứ nhỏ xíu, vác khẩu AK còn thấy nặng,
nghe tiếng đạn rít còn hoảng hồn thì đánh đấm cái gì. Vậy là được
cấp trên “bố trí công tác phù hợp”, cho đi theo chăm sóc ông Sáu.
Công việc của tụi tôi chỉ là ổng đi đâu, mình theo đó, lo nấu nước,
châm trà, mắc mùng, lo chỗ ăn, chỗ ngủ chứ chẳng có nghiệp vụ gì
cả. Thậm chí chức vụ của ông Sáu lớn đến cỡ nào, nhiều anh em cận
vệ cũng chịu, chỉ tin chắc là ổng làm lớn lắm!”.
Ông Sáu không quan tâm đến điều đó, chỉ dồn sức cho công việc.
Hồi những năm 1960, chăm sóc ông Sáu ở R là anh cận vệ Nguyễn
Văn Ấm, quê ở Củ Chi, mới 17 tuổi. Anh này có tật ham ngủ. Đi công
tác, nghỉ chân giữa chừng, chỉ cần ngồi dựa lưng vào gốc cây là Ấm
ngáy pho pho. Đến giờ đi, ông Sáu gọi, anh cận vệ mới giật mình,
dụi mắt bật dậy. Có lần đi công tác ở Tân Tập, Long An, khi trở về,
gặp con nước lớn, lại đi ngược dòng, Nguyễn Văn Ấm ráng sức chèo
mà xuồng vẫn đi rất chậm. Ông Sáu thấy vậy bèn bảo: “Để tao phụ”.
Anh cận vệ chưa kịp can, thủ trưởng đã tụt xuống, trầm mình lội
dưới sông phụ đẩy xuồng. Thấy Ấm tỏ ra áy náy vì bắt thủ trưởng
317