Page 320 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 320
phải mệt, ông Sáu cười xòa: “Một mình mày chèo thì chậm rì, đi hồi
nào mới tới”.
Về đến căn cứ, Ấm mệt quá, lại lăn ra ngủ, Hiếu Dân, con gái
của ông Sáu thắc mắc: “Anh Ấm là cận vệ gì mà ngủ hoài vậy ba?”.
Ông Sáu cười, gạt đi: “Nó mới 17 tuổi, tuổi ăn tuổi ngủ, kệ nó”.
Chẳng bao giờ bị ông Sáu la rầy, nhưng gần nửa thế kỷ sau,
nghe bà Hiếu Dân nhắc lại chuyện này, ông Nguyễn Văn Ấm vẫn
còn đỏ mặt vì xấu hổ.
Nguyễn Văn Ấm sau giải phóng là Quận ủy viên, công tác ở
Ban Thanh tra Quận 4, Thành phố Hồ Chí Minh. Ông là một trong
số những cận vệ có thời gian đi theo ông Sáu lâu nhất. Năm 1967,
ông Sáu về hoạt động ở khu vực Bến Dược, Củ Chi. Cơ quan đóng
chỗ nào là địch lao theo bắn phá chỗ đó rất dữ, cứ như thể chúng
có tai mắt ở trong cứ. Cán bộ đi công tác chỗ nào cũng có địch bám
theo, tình thế nguy hiểm luôn căng như sợi dây đàn. Chỗ ông Sáu ở
chỉ có duy nhất một căn hầm. Đêm đến, anh cận vệ định nằm bên
ngoài với nhiều anh em khác, dành căn hầm cho thủ trưởng. Nửa
đêm, ông Sáu kêu: “Ấm, vô đây ngủ với tao! Bom pháo vầy, mày nằm
ngoài đó không an toàn”.
Vào hầm, hai chú cháu nằm chung một chiếc chõng cây. Vừa
đặt lưng là anh cận vệ lại ngáy, chẳng biết trời trăng là gì cả. Tiếng
ngáy to quá khiến ông Sáu không tài nào chợp mắt được. Gần sáng,
ông phải trở dậy, nằm ngược đầu với Ấm. Vẫn chưa yên. Thủ trưởng
quay đầu thì cận vệ mê ngủ gác chân lên ngực, lên bụng. Ông Sáu
phải lấy tay cất chân ra khỏi người mấy lần. Ấm cũng chẳng hay
biết. Được một chốc, ngủ mê, chân Ấm lại gác lên người ông tiếp. Có
lúc, chòi đạp thế nào, chân Ấm còn kẹp cứng cổ thủ trưởng. Chịu
không nổi, ông Sáu phải tụt xuống trải nilon nằm đất, để chõng cho
anh cận vệ tha hồ chòi đạp. Lúc đó ông mới yên thân nhưng chưa
kịp nhắm mắt thì trời đã sáng. Ngủ dậy, Ấm sợ hết hồn. Ông Sáu
318