Page 324 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 324
nghiêm túc, ông hỏi: “Nè nhỏ, mày có biết “cái sự quan trọng” của
chuyện nấu nước không?”. Cậu bé không muốn nghe: “Uýnh giặc
mới quan trọng chớ nấu nước thì quan trọng gì?”. Ông Sáu nghiêm
mặt: “Bậy hết sức. Khát nước còn khổ hơn đói ăn. Ngày nào cũng
phải uống nước, không thì khỏi sống. Họp hành cũng phải uống
nước. Nếu không quan trọng, ai nấu nước cũng được, gặp phải đứa
xấu, nó cho thuốc độc vô nồi nước, cơ quan chết ráo trọi thì còn ai
đánh giặc. Mày nói coi vậy có quan trọng không?”.
Ngay tức khắc, mặt cậu bé tươi như sáo, quên béng mất lý do
chặn đường thủ trưởng. Cậu bé nói rất cả quyết: “Việc quan trọng
vậy, bác Sáu cứ yên tâm để con làm, khỏi cho ai giành nấu nước nữa”.
Nhưng hơn một năm, khi cậu bé đã lớn hơn một chút, mỗi lần đi
công tác, ông Sáu cũng gọi cậu đi cùng. Ở Trung ương Cục, hai bác
cháu thường đi công tác bằng xe đạp. Ông Sáu ưa nhanh nhẹn, cứ
lên xe là đạp rất nhanh, trong khi cậu bảo vệ thì vừa đi vừa phải để
ý quan sát nên thường bị thụt lại. Có lần, ông đi nhanh quá, đạp đến
nơi vẫn chưa thấy cậu bảo vệ đâu, đành đứng chờ. Cậu bé đạp xe tới,
ông chưa kịp nói gì, cậu đã... chỉ tay quát cho ông một tràng: “Tui nói
bác biết nghe! Trách nhiệm của tui là bảo vệ an toàn cho bác. Bác đi
rầm rầm vậy, ai theo kịp mà bảo vệ được, hả?”.
Ngang nhưng có lý, ông Sáu cười xòa: “Nhứt trí, lần sau tao rút
kinh nghiệm”. Từ đó, đi đâu, làm gì mà có cậu bé theo, ông Sáu Dân
cũng phải... dè chừng. Ông bảo: “Thằng nhỏ này ghê lắm, hễ mình
sai là nó cự liền, hổng có chuyện nể nang gì ráo trọi!”. Vậy nhưng
ông cũng chưa yên được với cậu bé.
Ra khỏi rừng, để sang khu không hợp pháp bao giờ cũng phải
qua một khoảng trống. Để ý, ông thấy cậu bảo vệ có kiểu di chuyển
rất lạ lùng: cứ đi ra khỏi rừng thì cậu chầm chậm đạp xe sau ông.
Nhưng khi về thì bao giờ cậu cũng hối hả đạp vượt lên, đi trước. Lấy
làm lạ, ông hỏi: “Mày đi kiểu gì vậy, nhỏ?”. Lập tức, ông lại bị cậu
322