Page 325 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 325
bảo vệ cự lại, giọng rất to: “Bác không biết hả? Bác có súng thiệt, còn
con thì mấy chú chê nhỏ, kêu mang súng giả. Ra ngoài, nếu con đi
trước, lỡ nó bắn con sao con bắn lại? Khi về, con đi sau, nó bắn sau
lưng con thì sao?”.
Ối trời, thì ra là tự ái trẻ con. Ông Sáu nghe khoái chí, cười ha hả.
Sau lần đó, ông yêu cầu phát ngay cho cậu một khẩu súng thiệt, vì
“khôn như thằng này thì không nhỏ nữa, cầm súng... thật được rồi!”.
Cậu bé ưa thắc mắc ấy tên thật là Lê Văn Dũng, quê ở Củ Chi.
Sau này trưởng thành, anh là một điệp báo viên rất giỏi, nổi tiếng
khắp khu Sài Gòn - Gia Định về sự gan lỳ, quả cảm. Trong chiến
dịch Tết Mậu Thân 1968, Dũng tham gia đánh vào nội thành và
hy sinh. Nghe tin anh mất, ông Sáu buồn, khóc như cha khóc con.
Hàng chục năm sau, trong những lần gặp gỡ anh em cận vệ, bảo vệ
từng chung sống, ông Sáu vẫn nhắc đến Lê Văn Dũng, mắt thường
rơm rớm: “Thằng nhỏ ấy ngang nhưng rất tình cảm. Nó thương tao
lắm. Tao cũng thương nó nhất”.
Giữ cương vị cao, trọng trách lớn, nhưng ông Sáu luôn là người
sống rất chan hòa và nặng tình. Hay tin vợ con cùng hàng trăm
đồng bào trên tàu Thuận Phong bị địch sát hại ngày 8/1/1966, ông
đau đớn lắm. Nhiều năm sau nỗi buồn đau vẫn không nguôi được.
Mỗi bữa ăn, ông đều tự tay xới một chén cơm, so ngay ngắn đôi đũa
để trước một chiếc ghế trống cạnh mình để tưởng nhớ người vợ đã
đi xa. Đi đâu ông cũng giữ trong hành lý luôn mang theo bên mình
một bộ bà ba và một chiếc mền nhỏ của bà. Cái mền ông dùng để gối
đầu ngủ hằng đêm. Mãi đến đầu những năm 1970, xuống công tác
ở khu Tây Nam Bộ, vùng nước mặn, sợ quần áo, mền mang theo dễ
hỏng, ông mới gửi những kỷ vật ấy về quê vợ ở Rạch Giá, nhờ người
nhà giữ giùm.
Với những người đang sống, ông cũng quan tâm từng ly, từng tý.
Ở Bến Tre, thấy anh cận vệ Nguyễn Văn Ấm thỉnh thoảng lại xin
323