Page 333 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 333
Mấy hôm đó tôi nôn nao, mong chờ, thời gian cứ như dài ra. Ở
đây cứ mỗi tiếng chim hót, mỗi tiếng nai kêu giữa rừng khuya cũng
làm lòng tôi xao xuyến lạ thường.
Nửa tháng sau chú Sáu Dân mới về đến cơ quan. Gặp nhau
mừng khôn xiết. Chú Sáu đón tiếp tôi như một người thân. Mấy
hôm sau tôi được phân công vào đội cảnh vệ, do anh Tư Nước người
ở Củ Chi làm đội trưởng.
Chiều mùng 1 Tết Mậu Thân năm 1968, từ Long Cang, huyện
Cần Đước, tỉnh Long An (cách Sài Gòn 60km), đơn vị chúng tôi (bảo
vệ Bộ Chỉ huy tiền phương Nam) được lệnh “hành quân thần tốc”
tiến hành vào Sài Gòn theo hướng tây nam (Hưng Lưng, Quy Đức,
huyện Bình Chánh) vào Quận 8. Tôi được phân công mang bộ phận
nghe của máy PRC (loại máy này rất to và nặng), 2 quả B.40 và
súng đạn, ba lô. Hẹn đúng 12 giờ khuya phải đến địa điểm quy định.
Trên đường hành quân, khoảng 5 giờ chiều, tôi bị té đau, sau đó
gắng gượng và tiếp tục hành quân tới đơn vị.
Đến khoảng 10 giờ đêm, một bộ phận gọn nhẹ gồm các đồng chí:
Sáu Thắm (thư ký chú Sáu Dân), bác sĩ Mười Lù, y sĩ Ba Dân, Út
Mét, Sáu Hòa, Út Ấm (bảo vệ) do đồng chí Tư Thân, Tỉnh đội trưởng
Tỉnh đội Long An chỉ huy dẫn đường đưa các chú trong Bộ Chỉ huy
tiền phương Nam (Sáu Dân, Trần Bạch Đằng, Trần Hải Phụng...)
tách ra đi trước. Số đơn vị còn lại vẫn tiếp tục đi.
Đường hành quân đêm mùng một Tết lạnh ướt và trơn trượt.
Cứ đi một giờ được lệnh ngồi nghỉ 10 phút, sau đó đứng lên đi tiếp.
Không rõ đi - nghỉ, nghỉ - đi như thế bao nhiêu lần mà tôi bị lạc mất
đơn vị và cũng không rõ bị lạc từ lúc nào. Đêm đó các đơn vị hành
quân rất đông, tôi cứ thấy đoàn người băng băng về phía trước thì
nhanh bước theo họ. Đến khi nghe súng nổ, pháo sáng bùng lên
khắp nơi, tôi chết điếng người vì biết rằng mình đã bị lạc. Giờ này
không có tôi thì các chú trong Bộ Chỉ huy làm sao có bộ phận máy
nghe để chỉ huy trực tiếp các đơn vị.
331