Page 334 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 334
Mãi đến sáng hôm sau (mùng 2 Tết) anh em du kích địa phương
mới “gom” chúng tôi, số người bị lạc, đến và kiểm tra lại, rồi “ém”
chúng tôi ở khu vực này cả ngày. Đến 5 giờ chiều, giao liên dẫn tôi
đi vào hướng Quy Đức, Hưng Long, huyện Bình Chánh, nơi Sở Chỉ
huy Bộ Tư lệnh tiền phương Nam đóng quân. 10 giờ đêm chúng tôi
mới đến nơi, đầu tiên gặp anh Tám Nam, anh la: “Trời ơi, chết mẹ
rồi, máy móc mày mang đi đâu mất tiêu, làm không liên lạc được với
ai hết. Bây giờ phải chạy!”. Tôi và anh Tám Nam chạy trối chết, gần
hai tiếng đồng hồ mới tới nơi. Gặp tôi, anh em trong đơn vị mừng
quá báo với chú Sáu Dân là đã tìm gặp anh Chín rồi. Chú Sáu “phát”
vào vai tôi một cái, hỏi: “Mày ở đâu, sao bây giờ mới tới? Ráp máy
vào làm việc ngay!”. Mặt tôi nóng bừng, mồ hôi ướt mặt, ướt áo, hấp
tấp ráp máy để tiếp tục liên lạc.
Tôi vô cùng ân hận, xót xa. Trong giờ phút lịch sử quan trọng
này, không có máy làm sao thủ trưởng “điều binh khiển tướng” được.
Tôi thật có tội và đáng bị kỷ luật. Vậy mà chú Sáu vẫn bình tĩnh,
vẫn không nóng nảy bực bội, vẫn không kỷ luật hay lời nặng, tiếng
nhẹ với tôi. Không rõ vì dáng điệu thật lòng thú tội của tôi làm chú
Sáu cảm thông, hay vì tấm lòng khoan dung, độ lượng “yêu lính như
con” mà chú Sáu bỏ qua lỗi lầm chết người của tôi.
Trong cuộc hành quân tiến vào Sài Gòn, tôi mang vác súng đạn,
máy móc nặng đi trên bờ ruộng sình lầy nên bị trượt chân té sấp
đến ngất xỉu, được anh em sơ cứu rồi đi tiếp. Không ngờ sau đó tôi bị
vẹo cột sống dẫn đến bại liệt, không đi được. Có một ông bác sĩ (sau
này được biết là Thứ trưởng Bộ Y tế Cộng hòa miền Nam Việt Nam)
khám bệnh cho tôi và nói phải đưa vào Sài Gòn mới trị hết.
Tháng 5/1969, tôi cùng với Tư Nhơn, Mười Lang đang phục vụ
lớp cán bộ thành (Sài Gòn) ra học, ở căn cứ huyện Châu Thành, tỉnh
Bến Tre. Chú Sáu cho rước tôi về Mỏ Cày (nơi chú Sáu và đơn vị
đang ở) chăm sóc và chuẩn bị đưa tôi về Sài Gòn trị bệnh. Chú Trần
Bạch Đằng và chú Mai Chí Thọ nói với tôi: “Chỉ có mày mới được
như vậy đó nghen!”.
332