Page 666 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 666
với các nhân viên an ninh, rồi quay lại bảo tôi, người Anh chưa thấy
cái “píp” như thế này bao giờ, họ muốn tôi hút thuốc cho họ xem. Tôi
nghe như ngứa được gãi, đã quá, nhịn hút nửa ngày trời đang thèm
muốn chết!... Tôi xin nửa ly nước đổ vào ống điếu, vê mồi thuốc lào
vừa phải, sửa thế ngồi cho thật vững, quẹt diêm, rít giòn giã như
thổi còi, rồi ngửa cổ phun một luồng khói trắng lên trần nhà. Đám
người Anh đồng loạt vỗ tay hoan hô. Và, họ sắp xếp hành lý lại cho
tôi, lần lượt bắt tay, chúc may mắn, tiễn tôi ra cửa. Tôi ngất ngưởng
đi ra, vẫn xách chiếc điếu cày toòng teeng như khẩu súng. Nghệ sĩ
Ea Sola đến đón theo giờ hẹn, đã sốt ruột ngồi chờ cả tiếng đồng hồ
mà không hiểu chuyện gì xảy ra với tôi trong phòng an ninh nhà ga
Oatéclô...
Gặp được Ea Sola, tất nhiên tôi mừng lắm. Nhưng mừng hơn, là
cái điếu cày vẫn còn đây, may mắn thay, nó không bị tịch thu như
tôi lo ngại. Tôi mang nó theo, không chỉ để hút, mà quyết chí phen
này phải đem được cái điếu cày Việt Nam đến tận mộ cụ Các Mác,
để rít hơi thuốc lào cho đã cả một đời. Vấn đề còn lại là làm sao đến
được ngôi mộ ấy?
Trước khi trình diễn Hạn hán và Cơn mưa tại Luân Đôn, đoàn
nghệ thuật Ea Sola được Ban Việt ngữ đài BBC mời đến gặp gỡ với
nhà đài. Tôi và họa sĩ Vũ Hòa, một thành viên trong đoàn, nhờ người
lái xe của nhà đài chỉ đường đến mộ Các Mác, được ông này vẽ sơ
đồ, hướng dẫn rất tỉ mỉ. Chúng tôi đi xe lửa tới một ga ngoại ô cách
trung tâm Luân Đôn khoảng ba mươi dặm (mile), đi bộ tiếp gần hai
dặm nữa, tới nghĩa trang Haighết (Highgate), một khu nghĩa trang
tư có từ lâu đời. Vào cửa phải mua vé, ba bảng rưỡi một người, phải
gửi lại máy quay video, chỉ được mang theo máy chụp ảnh. Tôi vẫn
được mang theo cái điếu cày mà mấy người gác cổng không biết nó
là cái gì.
Chúng tôi đi lòng vòng lúc lâu mới tìm thấy mộ Các Mác, ngôi
mộ ốp đá đơn sơ nép gần tường rào cuối nghĩa trang. Tôi không khỏi
mủi lòng chạnh nghĩ, cụ tổ của vô sản toàn thế giới mà đến nay vẫn
664