Page 57 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 57

xúc với một số tờ báo tiến bộ của Pháp qua những người lính có tư tưởng chống
                                                 1
                      đối trong quân đội Pháp .  Những điều này càng thôi thúc thêm ý chí đi sang
                      phương Tây của Người.

                            Như vậy, từ việc hấp dẫn bởi những giá trị của Đại cách mạng Pháp, qua
                      học tập và chứng kiến thực tế cuộc sống, Hồ Chí Minh càng khao khát tìm hiểu
                      sự thật của những từ “Tự do - Bình đẳng - Bác ái” vì những nghịch lý giữa lý
                      tưởng và sự hiện thực hóa lý tưởng của những tên thực dân Pháp trên đất nước
                      của Người. Và ngày 5/6/1911, Người quyết định sang Pháp, đi tới ngọn nguồn
                      của các bi kịch và nghịch lý đó.
                            Đây có thể coi là dấu ấn, ý nghĩa đầu tiên, là những giá trị của Đại cách
                      mạng  Pháp  1789  đối  với  Hồ  Chí  Minh  trong  quyết  định  xuất  dương  sang
                      phương Tây. Nhiều nhà nghiên cứu đã đề cập đến ý nghĩa này, ở đây chúng tôi
                      muốn nhấn mạnh và phân tích sâu hai điều:
                            Một là, việc Hồ Chí Minh sớm tiếp xúc với những giá trị của Đại cách mạng
                      Pháp có ý nghĩa rất nhiều trong sự lựa chọn phương hướng, con đường đi cứu

                      nước. Bởi, nếu  như khi  đó, Người chưa hiểu hết tư tưởng dân  chủ tư sản nói
                      chung, thì trái lại, như chúng ta đều biết, Người hiểu rất rõ về tư tưởng phong kiến.
                      Trong khi phê phán phương pháp cứu nước của Phan Bội Châu và Phan Chu
                      Trinh, Người đồng thời còn phê phán Hoàng Hoa Thám “cụ còn nặng cốt cách
                      phong kiến”. Tức là, lúc này, Người thấy rõ, tư tưởng phong kiến đã quá lỗi thời
                      về phương diện lịch sử, đồng thời nhận thấy, tư tưởng “Tự do - Bình đẳng - Bác
                      ái” của nền Cộng hòa Pháp mới đáng quan tâm. Như vậy, việc xuất dương sang
                      phương Đông hay phương Tây, cũng như việc ngay từ đầu Người đã “bỏ qua” tư
                      tưởng phong kiến để tìm hiểu ngay những tư tưởng của nền cộng hòa tư sản tiêu
                      biểu nhất là rất có ý nghĩa trong quá trình tìm đường cứu nước của Người. Chúng

                      ta có thể đối chiếu với các sĩ phu đương thời để thấy rõ hơn điều này. Ví như cụ
                      Phan Bội Châu: cụ phải trải qua một con đường nhọc nhằn trong sự phát triển tư
                      tưởng từ quân chủ (trước 1904) đến quân chủ lập hiến (năm 1906) và phải đến
                      năm 1912, dưới ảnh hưởng của Cách mạng Tân Hợi (Trung Quốc) mới chuyển
                      sang lập trường cộng hòa, nhưng ngay cả khi đó, cụ vẫn tiếp tục sử dụng vai trò
                      của “minh chủ” Cường Để. Hoặc ở khía cạnh khác, cũng không ít người Việt
                      Nam bị hấp dẫn bởi nền cộng hòa Pháp quốc và cũng đã sang Pháp ở thời điểm
                      này, như cụ Phan Chu Trinh là tiêu biểu. Nhưng 14 năm sau, khi trở về nước, cụ
                      vẫn với hành trang tư tưởng về nền cộng hòa Pháp quốc cơ bản không khác gì lúc
                      ra đi. Hồi ký của Trần Huy Liệu đã nói lên điều này:
                            “Mỗi chúng tôi, những thanh niên đang mải mê hoạt động, khi được giới
                      thiệu gặp Cụ, cụ Phan đều ra câu phủ đầu có tính sát hạch:


                      __________
                            1. Bảo tàng Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh - Những sự kiện, Nxb. Thông tin lý luận, Hà Nội, 1987,
                      tr. 12.


                                                                55
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62