Page 722 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 722

HỒ CHÍ MINH - HÀNH TRÌNH 30 NĂM

                                           MANG CHÂN LÝ VỀ CÙNG DÂN TỘC


                                                          ThS. NGUYỄN THỊ MINH TÂM

                                                                Bảo tàng Hồ Chí Minh


                            Không phải là người đầu tiên và duy nhất ra đi tìm đường cứu nước nhưng
                      Chủ  tịch  Hồ  Chí  Minh  lại  là  người  chỉ  ra  được  con  đường  đúng  đắn  đòi  lại
                      quyền tự do dân tộc, quyền làm người cho nhân dân Việt Nam. 30 năm là cả một
                      hành trình dài vượt qua mọi thử thách cam go, trải qua nhiều nghề lao động,

                      vượt qua những nỗi sợ hãi của bản thân, vượt qua ngục tù, sự xa lánh, hiểu lầm
                      của đồng chí, đồng đội… nhưng Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn kiên định  mang
                      chân lý của Cách mạng Tháng Mười Nga soi rọi cho con đường cách mạng Việt
                      Nam đi đến đích cuối cùng là độc lập cho Tổ quốc, quyền sống tự do, hạnh phúc
                      cho nhân dân.


                            1. Dũng cảm bước qua lối mòn, vượt qua mọi hiểm nguy, đi về phía
                      Tây để tìm con đường mới
                            Cuộc xâm lược đầy toan tính của thực dân Pháp đã đẩy Việt Nam - một
                      nước  phong  kiến,  có  nền  văn  hiến  lâu đời  vào  cảnh  bị  áp bức,  đô  hộ,  mất
                      quyền dân chủ. Dã tâm của “thực dân cho vay nặng lãi” với chính sách vơ vét

                      tài nguyên đến cùng cực, đàn áp, bóc lột dã man đã khiến người dân lâm vào
                      cảnh khốn cùng, từ đó liên tiếp đứng lên đấu tranh. Nhưng các cuộc đấu tranh
                      ấy đều không đi vào con đường sáng, tức là không tìm được đường lối, cách
                      thức cho vấn đề giải phóng dân tộc. Sự thất bại của các phong trào yêu nước
                      khi  đó  do  nhiều  yếu  tố,  nhưng  căn  bản  nhất  là  các  thủ  lĩnh  phong  trào  đã
                      không tạo ra sự khác biệt mà thời đại đang cần. Đánh giá về ba con đường
                      cứu nước tiêu biểu của các bậc tiền bối lúc bấy giờ, Nguyễn Tất Thành chỉ rõ:
                      “Cụ Phan Châu Trinh chỉ yêu cầu người Pháp thực hiện cải lương… điều đó
                      là sai lầm, chẳng khác gì đến xin giặc rủ lòng thương. Cụ Phan Bội Châu hy

                      vọng Nhật giúp đỡ để đuổi Pháp. Điều đó rất nguy hiểm, chẳng khác gì “đưa
                      hổ cửa trước, rước beo cửa sau”. Cụ Hoàng Hoa Thám còn thực tế hơn, vì



                                                               720
   717   718   719   720   721   722   723   724   725   726   727