Page 37 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 37
đối tượng tác chiến đã thay đổi. Kẻ địch trong cuộc kháng chiến
thứ hai này là quân đội một nước có tiềm lực quân sự rất lớn, nhất
là về binh khí, kỹ thuật.
Mùa xuân năm 1965, khi quân Mỹ bắt đầu đổ bộ ồ ạt vào trực
tiếp tham chiến ở miền Nam, cũng là lúc kế hoạch chiến lược 1965 -
1967 của Tổng Chỉ huy Oétmolen (Westmoreland) vừa được tổng
thống chính thức thông qua. Quân và tướng Mỹ cùng với quân và
tướng tay sai và chư hầu lần lượt vào cuộc. Hàng chục vạn quân Mỹ
và quân chư hầu cùng nửa triệu quân đội Sài Gòn được đặt dưới
quyền điều hành tập trung của cái gọi là Cơ quan viện trợ quân sự
Mỹ (MACV) do Tướng Oétmolen cầm đầu. Nếu không kể những
tướng Mỹ điều hành Phái đoàn viện trợ và cố vấn quân sự Mỹ
(MAAG) ở Nam Việt Nam những năm quân Mỹ chưa trực tiếp
tham chiến như Ô. Đanien (W. O'Daniel) và Hakin (C. Harkins)
thì Tướng bốn sao Oétmolen là đối thủ thứ tám và là đối thủ Mỹ
đầu tiên của ông Giáp.
Bài toán chiến lược đặt ra từ mấy năm trước đối với Bộ Thống
soái, với tướng lĩnh cả hai miền Nam - Bắc và riêng với Tổng Tư
lệnh Võ Nguyên Giáp, đến lúc này càng trở nên cấp bách cần có lời
giải, đó là đánh Mỹ thế nào và thắng Mỹ bằng cách nào? Tại Đại
hội anh hùng và chiến sĩ thi đua miền Nam họp tháng 5/1965, ông
Nguyễn Chí Thanh kết luận: Cứ đánh Mỹ sẽ tìm ra cách thắng
Mỹ. Cũng trong dịp này, lãnh đạo Khu 5 chủ trương tiêu diệt một
đơn vị Mỹ để hạ uy thế của chúng ngay từ đầu và để rút kinh
nghiệm cho toàn khu. Trận Núi Thành (27/5/1965) được ghi vào
lịch sử là trận đầu thắng Mỹ. Cũng từ trận này, xuất hiện khẩu
hiệu “Gặp Mỹ là đánh, tìm Mỹ mà diệt”. Nửa năm sau, tháng
11/1965, Tướng Chu Huy Mân chỉ huy chiến dịch đánh Mỹ đầu
tiên - Chiến dịch Plâyme - trong đó có trận mà Tài liệu mật Lầu
Năm Góc gọi là “trận đánh đẫm máu ở thung lũng Ia Đrăng, trận
đánh lớn đầu tiên”. Ngay từ hồi đó ký giả Mỹ và phương Tây hết sức
35