Page 80 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 80

mang theo lương thực - thực phẩm để tự nấu ăn hằng ngày. Nội
                           dung huấn luyện gồm tình hình thế giới, trong nước, nhiệm vụ và
                           mục đích đánh Pháp đuổi Nhật, cách tiến hành năm bước công tác
                           bí mật, cách tổ chức và điều hành hoạt động của các đoàn thể cứu
                           quốc... Điểm mới trong chương trình huấn luyện lần này là còn bao
                           gồm cả cách tổ chức các đội tự vệ và công tác chuẩn bị khởi nghĩa

                           vũ trang. Trong quá trình huấn luyện chính trị phổ thông theo
                           chương trình trên đây, “thầy giáo vùng cao” Võ Nguyên Giáp còn
                           chú ý tới những học viên  đã tham gia phong trào từ sớm  để bồi
                           dưỡng thêm về chủ nghĩa cộng sản, chuẩn bị  điều kiện kết nạp
                           Đảng sau này.
                              Các lớp huấn luyện chính trị liên tiếp được tổ chức từ tổng nọ

                           sang tổng kia suốt mấy tháng.  Đến khoảng tháng 3/1942, trong

                           một lần anh Văn về báo cáo, nhận thấy công tác huấn luyện chính
                           trị đạt kết quả tốt, phong trào Hoà An đã được củng cố và mở rộng,
                           Cụ Hồ chỉ thị chuyển sang châu Nguyên Bình, một châu phong
                           trào chưa phát triển mạnh, nhất là trên các bản vùng cao. Cùng
                           tham gia huấn luyện với Võ Nguyên Giáp lần này, có  Lê Thiết

                           Hùng, một cán bộ của Đảng đã từng hoạt động nhiều năm trong cơ
                           quan tham mưu chiến lược của quân đội Tưởng, mới theo Cụ Hồ về
                           nước. Khi giao nhiệm vụ, ông Cụ nhắc hai ông: “Chú Văn phải chú
                           trọng thêm quân sự, chú Hùng chú trọng thêm chính trị”.
                              Sau mấy lớp mở ở vùng đồng bào Tày, Nùng, theo kế hoạch đã
                           định, anh Văn chuyển lên vùng đồng bào Mán trắng. Nỗi khó khăn
                           của các “thầy giáo vùng cao” không chỉ là theo giao thông người địa

                           phương, kín  đáo phát cây mở  đường tiến từng bước theo  đường
                           chim bay trên các triền núi đá, mà điều khó khăn hơn cả là không
                           ít cán bộ và thanh niên được cử về dự lớp huấn luyện nhưng không
                           biết tiếng Kinh. Giải nghĩa những danh từ chính trị phổ thông với
                           những đối tượng như vậy thật không giản đơn. Khả năng “phiên

                           dịch” của một vài cán bộ địa phương (được coi là thông thạo tiếng


                           78
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85