Page 161 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 161

Ý NGHĨA LỊCH SỬ VÀ GIÁ TRỊ THỜI ĐẠI CỦA SỰ KIỆN

                                 NGUYỄN TẤT THÀNH RA ĐI TÌM ĐƯỜNG CỨU NƯỚC



                                                              PGS.TS. Bùi Đình Phong



                                   ĐÁP ỨNG KHÁT VỌNG CỦA TOÀN THỂ DÂN TỘC


                            Tìm đường đi cho dân tộc theo đi

                            Lịch sử hàng nghìn năm đấu tranh dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt
                      Nam đã thể hiện rõ tinh thần không bao giờ dân tộc ta từ bỏ ý chí giành lại độc
                      lập, chủ quyền và thực hiện bình đẳng với nước ngoài.
                            Từ giữa thế kỷ XIX, tình hình thế giới và Việt Nam đã có những thay đổi
                      lớn. Với “trào lưu thực dân”, chủ nghĩa đế quốc phương Tây bành trướng xâm
                      lược phương Đông. Trong thế áp đảo về quân sự và văn hoá của chủ nghĩa thực

                      dân, các nước phương Đông từng bước bị thôn tính.
                            Năm 1858 thực dân Pháp nổ súng xâm lược Việt Nam. Dưới ngọn cờ của
                      giai  cấp  phong kiến (1858-1884)  và  ngọn  cờ  Cần  Vương  của  các  sĩ  phu  yêu
                      nước (1885-1896), nhân dân Việt Nam với động lực tinh thần dân tộc, lòng nồng
                      nàn yêu nước, ý chí độc lập dân tộc và lòng khát khao tự do, đã anh dũng chống
                      trả quyết liệt bọn xâm lược nhằm giải phóng dân tộc với tinh thần: “Bao giờ
                      người  Tây  nhổ  hết  cỏ  nước  Nam  thì  mới  hết  người  nước  Nam  đánh  Tây”.

                      Nhưng trước sức mạnh quân sự áp đảo của kẻ thù, các phong trào đấu tranh theo
                      con đường phong kiến lần lượt thất bại. Hệ tư tưởng phong kiến bất lực trước
                      nhiệm vụ lịch sử.
                            Bước sang những thập niên đầu thế kỷ XX, trong khi giai cấp công nhân
                      Việt Nam vẫn còn ở trình độ “tự mình” chưa thể lãnh đạo được phong trào giải
                      phóng dân tộc, một số sĩ phu yêu nước như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh,

                      nhờ tiếp thu tư tưởng tư sản “cuối mùa” từ bên ngoài dội vào, đã phất ngọn cờ
                      giải phóng dân tộc theo khuynh hướng tư sản với các phong trào Duy tân, Đông
                      du, bằng phương thức bạo động, cải cách và kết hợp cả hai phương thức đó. Các
                      phong trào đấu tranh tỏ rõ lòng yêu nước, căm thù đế quốc xâm lược và cháy
                      bỏng khát vọng độc lập, nhưng tư duy và cách làm theo kiểu cầu viện, “đuổi hổ



                                                               159
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166