Page 407 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 407

mạng tư sản và thực tiễn đầy rẫy bất công. Từ đó, Người rút ra kết luận: “Dù
                      màu da có khác nhau, trên đời này chỉ có hai giống người: giống người bóc lột

                      và giống người bị bóc lột. Mà cũng chỉ có một mối tình hữu ái là thật mà thôi:
                                           1
                      tình hữu ái vô sản” . Khi Người khẳng định, chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa thực
                      dân là cội nguồn đau khổ của các dân tộc bị áp bức và giai cấp vô sản chính
                      quốc thì lớp “hào quang” của chủ nghĩa tư bản đã bị lột bỏ, mặt trái của chủ
                      nghĩa tư bản đã bị khám phá. Vào lúc chủ nghĩa tư bản vẫn còn là sự ngưỡng
                      vọng của nhiều dân tộc, ngay cả chí sỹ Phan Chu Trinh cũng chủ trương “ỷ
                      Pháp cầu tiến” thì việc nhận thức rõ mâu thuẫn và bản chất của chế độ tư bản
                      đã thể hiện tầm nhìn vượt trội của Người.

                            Đến “mẫu quốc” nhưng Nguyễn Tất Thành không rơi vào tâm lý e ngại, tự
                      ty dân tộc mà nhanh chóng tham gia vào các hoạt động chính trị ở nước Pháp.
                      Người có một “la bàn” vô cùng đúng đắn để lựa chọn tổ chức và học thuyết
                      chính trị: Chỉ ủng hộ và tham gia vào tổ chức nào bênh vực Tổ quốc mình. Năm
                      1919, Người gia nhập Đảng Xã hội Pháp vì đây là tổ chức duy nhất bênh vực,
                      đồng tình với cuộc đấu tranh của các dân tộc thuộc địa. Được sinh hoạt trong
                      Câu lạc bộ Phôbua, được hòa mình vào đời sống và cuộc đấu tranh của giai cấp

                      công nhân Pháp, tri thức chính trị của Người không ngừng được bổ sung, uy tín
                      chính trị của Người ngày càng lớn. Ngày 18/6/1919, Người đã thay mặt những
                      người Việt Nam  yêu nước tại Pháp gửi đến hội nghị Vécxay bản Yêu sách 8
                      điểm để đòi các quyền tự do, dân chủ cho nhân dân Việt Nam. Nguyễn Ái Quốc
                      chính là người Việt Nam đầu tiên công khai mang vấn đề Đông Dương ra trước
                      dư luận thế giới. Sự “phớt lờ” của các nhà cầm quyền tư sản đã giúp Người rút
                                                                                     2
                      ra kết luận: “Học thuyết  Uynxơn chỉ là trò bịp bợm lớn” ; các dân tộc muốn
                      được giải phóng phải dựa vào sức mạnh của chính mình.

                            Thứ ba, Hồ Chí Minh đã tìm ra con đường giải phóng dân tộc và trở thành
                      người đồng sáng lập ra Đảng Cộng sản Pháp.
                            Khi bóng đêm của chủ nghĩa thực dân bao trùm lên các dân tộc Á - Phi,

                      có biết bao người con yêu nước của các dân tộc đã ra đi tìm kiếm con đường
                      giải phóng. Trước một thế giới mênh mông với vô vàn các học thuyết, các tổ
                      chức chính trị, các thiên hướng phát triển thì việc tìm ra con đường đúng đắn là
                      điều  hoàn  toàn  không  dễ  dàng.  Những  người  đứng  đầu  các  phong  trào  yêu
                      nước ở Việt Nam cũng rơi vào tình cảnh đó: “Muôn dặm đường xa biết đến
                      đâu/ Phan Chu Trinh lạc lối trời Âu/ Phan Bội Châu câu thơ dậy sóng/ Bạn
                      cùng ai đất khách dãi dầu”. Khi phải chọn đường, Nguyễn Ái Quốc lại dùng
                      đến cái “la bàn” kỳ diệu: Chân lý là cái gì có lợi cho dân nên con đường nào


                      __________
                            1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t. 1, tr. 287.
                            2. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.1, tr. 441.


                                                               405
   402   403   404   405   406   407   408   409   410   411   412