Page 568 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 568

Rất nhiều điều mắt thấy tai nghe đã làm ông xúc động. Trên

            đường đi, gặp mấy cháu độ tuổi lớp 6, lớp 7 đi học, quần xắn đến gối,
            tay dắt xe đạp mà đường lầy, trơn trượt, không đi được... Ông nói
            với mọi người: Những địa phương này, trước đó đã từng “Thóc không
            thiếu một cân, quân không thiếu một người” đấy.
                Lại có khi, gặp những người Vân Kiều, ông hỏi họ trồng cây gì,
            nuôi con gì để sống? Họ trả lời, cũng tự nhiên như chính sự có mặt
            của họ ở trên đời này: “Trồng cây gì để no cái bụng” (đồng nghĩa với

            sự “chăm chỉ” đốt rừng làm rẫy). Và, “nuôi con gì mà nó tự đi xa
            được, như con trâu, con bò ấy. Chứ con khác, đâu có đường mà đi”.
            Nghe vậy, ông lắc đầu.
                Một buổi chiều qua đoạn Hiên (Quảng Nam) thấy một lũ trẻ
            người dân tộc thiểu số, mình trần, đầu đội trời, chân đạp đất, màu
            da lẫn với màu đất núi. Chúng đang đi đâu đó? Hỏi ra, mới biết
            chúng “đi xem vô tuyến” (tivi). Thì ra, có một đơn vị đóng quân, xa
            lắm, cứ hai tối mới mở tivi một lần để “kết hợp” cho quân xem, dân

            xem. Với những bước chân bé nhỏ của chúng, phải đi bộ nửa ngày
            trời mới tới. “Không có đường, thì văn minh bao giờ mới bò được tới
            đây!” - ông nói vậy.
                Lại nghe nói, có chiến sĩ biên phòng bị sốt rét ác tính, đồng đội
            cáng đi trạm cứu thương, chết giữa rừng... Câu chuyện ấy làm ông
            buồn, không khác cái buồn của thân nhân anh lính xấu số kia!

                Do sự trùng hợp về kỹ thuật lựa chọn hướng tuyến, mà nhiều
            đoạn tuyến đường dây tải điện 500kV đi trùng với đường Hồ Chí
            Minh. Thỉnh thoảng gặp một trạm gác, bảo vệ đường dây tải điện
            500kV. Nói là trạm, chứ thực chất nó chỉ là một cái chòi (có người
            gọi nó là cái chuồng) giữa rừng xanh, núi đỏ, trong mây mù bao phủ.
            Ông hỏi, họ có buồn không? “Cũng vì nhiệm vụ thôi, chứ buồn lắm,
            nguy hiểm lắm”, họ trả lời. Thì ra, những người tham gia bảo vệ cho
            dòng điện liên tục, bảo vệ cho hạnh phúc của nhiều người, thì chính

            cái phần hạnh phúc nhỏ nhoi của họ, hầu như bị lãng quên. Vì có
            đường đâu, mà ai biết đến!

            566
   563   564   565   566   567   568   569   570   571   572   573