Page 154 - http://tvs.vsl.vn/trienlam
P. 154

Ngay  cả  một  nhà  Nho  tiến  bộ  như  Nguyễn   nhân đạo kia đã đến ngày tàn và phải nhường chỗ
 Đình Chiểu, vì hạn chế của hoàn cảnh lịch sử, vẫn   cho một chế độ gia đình khác hợp với cái đời mới
 phải  đề  cao  đạo  Nho,  đề  cao  "trung  hiếu"  dầu   bây  giờ,  hợp  với  quan  niệm  của  những  người  có
 trung và hiếu ở đây đã khác hẳn với nội dung của   học  mới".  Nhưng  lúc  ấy,  gia  đình  kiểu  cũ  đã  lỗi
 Nho  giáo,  không  phải  trung  hiếu  với  một  triều   thời song gia đình kiểu mới như thế nào thì chưa
 đình bạc nhược:   ai  hình  dung  nổi.  Đây  thực  chất  chỉ  là  sự  phát
 "Trai thời trung hiếu làm đầu   ngôn cho một thiểu số người chứ còn đa số quần
  Gái thời tiết hạnh làm câu trau mình".   chúng  cần  lao  đang  phải  ngày  đêm  đối  mặt  với
 Bên  cạnh  khuynh  hướng  muốn  bảo  vệ  truyền   chuyện cơm áo, phải lo sao để tồn tại thì những
 thống và các quy tắc ứng xử cũ, đô thị phát triển   băn khoăn kia thật lạc lõng hay nói đúng ra, nó
 kéo theo sự phát triển của tầng lớp thị dân khiến   không tiêu biểu cho toàn bộ xã hội Việt Nam. Vai
 nhu cầu và đòi hỏi về quyền tự do cá nhân, chống   trò của cộng đồng công xã và các quy tắc ứng xử
 đối  lại  lễ  giáo  phong  kiến  phát  triển.  Rất  nhiều   bao đời nay vẫn đóng một vai trò rất lớn đối với
 tác phẩm của trào lưu văn học lãng mạn đã xoay   đại bộ phận nhân dân.
 quanh đề tài tình yêu và tự do cá nhân; thậm chí   Ngoài ra, hình thái ý thức của xã hội Việt Nam
 cực đoan hơn, đã phủ nhận mọi quy tắc ứng xử,   thời thuộc Pháp vẫn có những điểm chung với các
 chỉ nghĩ đến cá nhân và bất chấp xã hội: "Ngoài   xã hội trước do chỗ trong xã hội vẫn tồn tại đẳng
 anh ra, ngoài em ra, ngoài cái ái tình của đôi ta   cấp và giai cấp. Vì thế, các quy tắc ứng xử xưa dù
 ra, anh không còn mong muốn một điều gì khác   bị tác động của hoàn cảnh nhưng về cơ bản vẫn
 nữa". Trong Đoạn tuyệt,  Nhất Linh đã mượn lời   tồn tại.
 trạng sư để tố cáo gia đình theo kiểu phong kiến:   Cho đến năm 1945, xã hội Việt Nam đã chuyển
 "Người có tội chính là bà mẹ chồng Thị Loan và   sang một giai đoạn mới. Sau hơn tám mươi năm
 cái  luân  lý  cổ  hủ  kia.  Xã  hội  An  Nam  bây  giờ   trời nô lệ, người dân đất Việt đã trở lại là dân của
 không thể như xã hội An Nam về thế kỷ XIX. Gia   một  nước  tự  do.  Năm  1954  đánh  dấu  một  hình
 đình bây giờ không thể để nguyên như gia đình về   thái ý thức xã hội mới, một sự thay đổi về chất.
 thế  kỷ trước  được  nữa.  Giữ lấy  gia  đình.  Nhưng   Trước  đây  người  dân  sống  quanh  quẩn  trong
 xin đừng nhầm giữ gia đình với giữ lại nô lệ". Và   làng, chỉ làm ruộng là chủ yếu nên tâm thức tiểu
 "Tha  cho  Thị  Loan  tức  là  các  ngài  làm  một  việc   nông phát triển. Đó là sự an phận thủ thường, ít
 công bằng, tức là tỏ ra rằng cái chế độ gia đình vô   chất phiêu lưu, chỉ lo dự trữ và ăn chắc mặc bền.


    151          152
   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159