Page 90 - 9786045773079
P. 90

Nhưng anh Côn bảo: “Cứ để tôi làm việc này, anh   của anh, dụng ý để răn bảo tôi. Nhưng sau biết
 gắng mà lo công việc khác”. Thực ra, không kể công   tôi không thể theo kịp anh nên cụ cũng chỉ nhắc
 việc gì, thấy cần làm là anh làm ngay, làm nhẹ   nhở tôi vừa phải.
 nhàng, gọn ghẽ, không  ồn ào, không phiền  đến   Một đêm đang cùng nằm trên một cánh phản,
 người khác. Những lúc vắng anh, cha tôi thường   anh Côn quay mình xích lại gần tôi hơn mà nói:
 đưa mắt nhìn khắp nhà, bảo tôi: “Từ ngày có cậu   - Tôi vừa nghe được một bài thơ. Nó có cái mới.
 Côn vào, đồ đạc tuy có nhiều thêm nhưng lại được   Tôi đùa, nửa nạc nửa mỡ:
 sắp xếp gọn gàng, trông dễ chịu hơn”.   - Vừa được nghe thì tất là mới.

 Thế rồi vào một buổi chiều, một người giữ chức   - Không, mới là mới về ý tứ ấy.
 vụ trông coi nhà cửa đến gọi anh. Hai người đi đi   - Ừ, thì đọc đi nghe.
 lại lại khắp các dãy nhà, rồi dừng lại trước một căn   Biết tôi đã ngai ngái buồn ngủ, anh càng nhiệt
 phòng thuộc ngôi nhà  số mười (cụ Cần bấm  đốt   tình:
 ngón tay nhẩm nhẩm tính rồi gật gật đầu). Phải,   - Chỉ cần nghe hai câu thôi:
 ngôi nhà số mười dãy bên trái từ cửa Đông Ba đi   Muôn dân nô lệ một đàn   1
 vào. Tôi ngấp ngóng đợi, sợ anh phải chuyển đến   Văn chương bát cổ nồng nàn giấc say .
                     Đoạn, anh ngồi phắt dậy, đập nhẹ vào vai tôi.
 một nơi  khác xa hơn nên vừa kịp thấy tôi  đứng   Tôi tưởng anh sợ tôi buồn ngủ nên thanh minh. Biết
 trông, anh lên tiếng ngay: “Hay lắm, chúng ta vẫn   tôi lầm, anh càng cởi mở:
 được gần nhau”.     - Anh biết không, khi các cụ nhà ta say sưa đến
 Ở riêng ra thì ít người. Ít người nhưng không ít   mức nồng nàn với những câu văn cầu kỳ thì dân

 việc. Mỗi buổi anh Côn làm nhanh những công việc   nước mình là cả một đoàn nô lệ. Nghĩa là dân ta
 lặt vặt để dành thì giờ đọc sách.   sống một đằng, thơ văn nói một nẻo!
 Cha tôi làm ở Quốc sử quán. Cụ có thể mang   Bỗng, tôi cũng ngồi dậy ôm choàng lấy anh. Một
 về những cuốn sách mà chúng tôi cần. Cũng có   vài giọt nước rơi xuống cánh tay, nóng, đọng lại. Tôi
 lúc anh Côn theo đến nơi làm việc của cụ. Anh cứ   nhìn. Mắt anh nhòe. Tôi kéo anh cùng nằm xuống.
 khuyên bảo động viên tôi cùng đọc. Nhưng vốn   ___________
 liếng về chữ nghĩa của tôi ít hơn. Và quả thật, tôi
 không tài nào kiên trì như anh được. Những ngày   1. Nguyên văn chữ Hán:
                             “Vạn dân nô lệ cường quyền hạ
 đầu, cha tôi nhắc nhiều đến sự say mê học tập   Bát cổ văn chương túy mộng trung”.

    87           88
   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95